Nắng tắt đưa lần hoàng hôn xuống. Một mình ngồi ngắm biển. Đàn én liệng bay trong lúc thủy triều từ từ lên xóa lần dấu chân trên cát. Cảnh nầy nào có khác chi cảnh quê nhà. Thì ra trên cõi tạm nầy, đâu đâu, người và cảnh cũng có điểm tương đồng. Bất giác, hình bóng cố hương lại quay về trí nhớ: Thăm thẳm trùng dương đâu cố lý Rồi cũng như nàng Kiều-mười-lăm-năm-trôi-giạt, Nhà thơ quặng thắt lòng nhớ Quê hương. Hình dáng người lữ thứ quay lưng lại bờ, đôi mắt trông vời trời biển minh mông đang chìm dần vào bóng đen mịt mùng cô tịch khiến người đọc cứ bâng khuâng mãi không thôi./.
Comments
quặn( không g) . Xin chân thành cáo lỗi.
CH
Bất giác, hình bóng cố hương lại quay về trí nhớ:
Thăm thẳm trùng dương đâu cố lý
Rồi cũng như nàng Kiều-mười-lăm-năm-trôi-giạt, Nhà thơ quặng thắt lòng nhớ Quê hương.
Hình dáng người lữ thứ quay lưng lại bờ, đôi mắt trông vời trời biển minh mông đang chìm dần vào bóng đen mịt mùng cô tịch khiến người đọc cứ bâng khuâng mãi không thôi./.