Theo dòng lịch sử ta thấy Việt Nam là một dân tộc có truyền thống đấu tranh liên tục để sinh tồn: Đấu tranh chống ngoại xâm phương Bắc suốt ngàn năm, mở rộng bờ cỏi về phương Nam, đấu tranh chống thực dân, chống đế quốc… Nhưng đồng thời dân tộc ta cũng có những cuộc nội chiến đẩm máu làm chia rẽ lòng người giữa hai dòng sông lịch sử: sông Gianh và sông Bến Hải . Chúng ta hãy can đảm nhìn thẳng vào sự thật trong quá khứ, rút tỉa kinh ngiệm lịch sử, để từ đó xây dựng Một Niềm Tin.
Sông Gianh đã có lần trở thành dòng sông lịch sử vì nó đảm nhiệm một biên giới thiên nhiên ngăn cách hai họ Trịnh Nguyễn hơn suốt một thế kỷ. Trong suốt thời gian dài đăng đẳng ấy, dòng sông nhỏ chạy dọc ven Trường Sơn đổ ra bể cả đã bao lần chứng kiến cảnh cốt nhục tương tàn của dân Việt.
Nhưng rồi lịch sử lại tái diễn cảnh tình Nam Bắc phân ly, mà dòng Bến Hải thể hiện sự ngăn cách đôi bờ đó! Cùng một sự ngăn cách bằng một dòng sông, nhưng ý nghĩa của sự ngăn cách đã thay đổi nhiều!
Trịnh Nguyễn phân tranh chỉ vì Dòng Họ và Triều Đại, còn sự phân chia bởi dòng Bến Hải, tuy có hình thức giống sông Gianh ngày xưa, nhưng là một thảm trạng bi đát hơn nhiều.
Thảm trạng đó là sự đấu tranh ý thức hệ giữa hai khối Tự Do và Cộng Sản, mà quê hương Việt Nam là một chiến trường và dân Việt là những quân cờ trong cuộc chiến tranh ý thức hệ đó! Vì thế mà hai thể chế ra đời với những đường lối sinh hoạt, suy tư, cảm nghĩ…, hầu như hoàn toàn khác nhau trên cùng một mảnh quê hương! Đó là niềm đau lòng, đó là sự tủi nhục và đó cũng là một trong những nguyên nhân đưa đến một Việt Nam ngày nay: Một Việt Nam bị chia rẽ Tình Tự Dân Tộc, dù rằng đất nước đã thống nhất, nhưng chưa thống nhất được lòng người!
Xuân đến, xuân đi, rồi xuân lại đến. Xuân đến giữa lúc quê hương còn gặp nhiều khó khăn, lòng người còn ly tán! Kẻ tha hương lúc nào cũng hoài vọng về cố hương với lòng mong nhớ không nguôi, mong ước một mùa Xuân Đoàn Tụ trên quê hương, một mùa xuân mà toàn dân Việt chung sức , chung lòng để xây dựng và bảo vệ một Việt Nam trong Tự Do Dân Chủ Thật Sự, để đoàn kết toàn dân hầu đủ tiềm lực ngăn chận tham vọng xâm lăng ngàn đời từ phương Bắc. Vì thế mà chúng tôi mong xuân nầy là xuân của Niềm Tin.
Nhìn lại những mùa xuân đã qua, bao người đã ra đi và họ đã thực hiện chuyến đi sau cùng trong đời. Họ đã vĩnh viễn từ giã mùa xuân của Thế nhân, để đi sâu vào lòng đất mẹ tìm lấy mùa xuân Vĩnh Cửu.
Hôm nay nhân ngày đầu xuân, chúng ta dành những giây phút yên lặng trong buổi giao thừa, để nguyện cầu cho những người đã vĩnh viễn ra đi vì sứ mạng bảo toàn giang sơn gấm vóc mà Ông Cha đã để lại.
Xuân đến không có nghĩa là ta chỉ dùng những lời hay ý đẹp chúc tụng nhau để biểu lộ tình cảm suông, bởi vì trong tất cả ngôn ngữ chỉ giữ được một ý nghĩa phù phiếm mà thôi, nếu như bên trong không chứa đựng Lòng Tin: Tin ở mình, Tin ở người, Tin ở lẽ phải, Tin vào Tiền Đồ Tổ Quốc, Tin vào Chính Nghĩa Dân Tộc.
Giữa lúc mà xã hội đảo điên, lòng người ly tán, chúng ta cần tạo lấy Niềm Tin, vì nó là ngọn đuốc soi đường giúp chúng ta vượt qua những giai đoạn đầy thử thách, gian truân trong tiến trình đoàn kết dân tộc, trước họa xâm lăng từ phương Bắc, và chỉ có dân tộc đoàn kết thì đất nước mới thoát khỏi ý đồ nham hiểm ngàn đời của Hán Tộc! Nhưng muốn đoàn kết, điều kiện cần và đủ là phải có Thiện chí, Nhiệt tình và niềm tin mãnh liệt vào ý thức sinh tồn của Dân tộc, xuất phát từ mọi người, mọi phía, và của cả dân tộc. Và đoàn kết chỉ hình thành được trong một môi trường xã hội Thực Sự Dân Chủ, Độc Lập và Tự Do mà thôi !
Khi đã có niềm tin, ta sẽ vững chân tiến bước, dù gặp phải khó khăn trong công việc mà ta đang theo đuổi. Chúng ta vẫn mĩm cười dấn bước trên lộ trình sứ mạng với tâm tư của người chiến sĩ nhiệt tình và có lý tưởng: Đó là Chình Nghĩa Dân Tộc.
Những gì ta đã gặt hái được trong quá khứ, đánh dấu một quảng đường mà chúng ta đã đi. Giờ đây như đoàn lữ hành đã vượt khó khăn qua những năm tháng vất vả. Chúng ta hãy dừng chân mà kiểm điểm lộ trình, góp nhặt và trao đổi kinh nghiệm với nhau,rút trong đoạn đường đã qua, hầu chuẩn bị cho nhau trên bước đường sắt tới. Đối với chúng ta những người có ý thức trách nhiệm, thì thời gian chỉ giúp chúng ta thêm yếu tố để trắc nghiệm sự kiên trì trong việc làm của mình trước mọi hoàn cảnh khó khăn.
Chúng ta cũng tâm niệm rằng không một thành công xứng đáng nào mà không trải qua những lần vấp ngã giữa đường hay khởi đầu bởi nhiều thất bại! Cái thành quả hôm nay phát xuất từ cái vấp ngã hôm qua, những cái vấp ngã của chính chúng ta, cũng như của những người đã thực hiện cuộc hành trình sau cùng trong đời họ.
Hôm nay, một lần nữa, nhân ngày đầu xuân, trong giây phút lắng động của buổi giao thừa, chúng ta nguyện cầu Anh Linh của những vị Anh Hùng đã vĩnh viễn ra đi vì sứ mệnh bảo vệ sự vẹn toàn Lảnh thổ mà tiền nhân đã để lại. Chúng ta cũng nguyện chuyển ước vọng của đời mình thành quyết tâm, lấy quyết tâm để điều khiển hành động và cũng từ đấy chúng ta tiếp tay với Tiền Nhân, với ngưòi đã khuất, viết nốt trang sử mới, trang sử đấu tranh của dân tộc trước họa xâm lăng từ phương Bắc trong thời đại ngày nay.
Mùa Đông Virginia ngày 01/01/2012
Nguyễn Hữu Chánh