TKH - banner 07

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tiếng Dương Cầm – CHƯƠNG 20

Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM

4236 1 TDC Chuong20LPhgLan

       Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.

      Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.

      Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.

       Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc. 

CHƯƠNG 20

      Tôi chỉ thức dậy khi ánh nắng tràn vào phòng làm chói mắt, và có nhiều tiếng gõ cửa liên tiếp.  Mắt hãy còn nhắm, tôi hỏi vọng ra:

  • Ai đó? muốn cái gì?

Tiếng của Dung từ bên ngoài vẳng vào:

  • Chị Hằng! ba chị bảo em lên gọi chị xuống.
  • Tại sao? Tôi hỏi một cách lạnh lùng, ông ấy lại nổi điên chuyện gì nữa? có phải mày vừa tâu với ổng là mày phật lòng vì việc tao từ chối không lấy số tiền mày đánh cắp?
  • Mẹ em đã sẵn sàng để lái xe đưa dượng ra phi trường bây giờ. Dung nói, làm ngơ không để ý đến giọng hằn học của tôi, em đoán là dượng muốn tạm biệt chị.
  • Tạm biệt? Tôi kêu lên và tỉnh hẳn ngủ, mày nói tạm biệt là nghĩa làm sao? ông đi đâu?

      Nhưng rồi lập tức tôi nhớ ra câu chuyện ông mới nói chiều hôm qua, một nhà xuất bản mời ông tới để thương lượng về điều kiện, giá cả, tiền bạc bản quyền của cuốn sách sắp  phát hành, như vậy ông sắp đáp chuyến máy bay đi Sài Gòn.  Tôi vội vã nói:

  • Nói với ông tao xuống ngay.

     Tôi tung chăn nhảy khỏi giường và chạy bay ra khỏi phòng.  Xuống tới lưng chừng cầu thang, tôi chợt có cảm giác đang bị theo dõi.  Tôi ngoái đầu ra phía sau, hành lang vắng hoe, cửa phòng của tôi và Dung đều đóng kín, nhưng tôi vừa nghe một tiếng kẹt nơi cánh cửa của phòng tắm, chắc chắn có người đang rình.  Tôi biết vậy, nhưng không có thì giờ quay lại, tôi sợ cha tôi không đợi dược, nên lại tiếp tục đi xuống, nghĩ bụng nếu họ muốn dò thám tôi thì cứ việc, điều quan trọng là cha con tôi phải rời khỏi nơi đây cùng một lúc với nhau.   Xuống hết cầu thang, tôi chạy ào vào phòng làm việc của cha tôi, sung sướng thấy ông chỉ có ở đó một mình, cái cặp đựng giấy tờ đang cầm ở trong tay.

  • A! sau cùng thì cô công chúa ngủ muộn cũng đã dậy.

Cha tôi vui vẻ nói khi trông thấy tôi, nhưng ông chợt tắt ngay nụ cười:

  • Con đau hay sao vậy Hằng? trông con phờ phạc quá, và con đâu có ngủ cả ngày như thế bao giờ?
  • Con mệt bố ạ. Tôi đáp, đêm qua con ngủ rất ít.
  • Bố nghĩ con cần chú ý đến giờ giấc trước khi vào phòng ngủ, hôm qua con bỏ không ăn cơm chiều.
  • Con không đói bụng.
  • Bố không tin như thế, chắc tại con không muốn xin lỗi dì.
  • Con sẽ xin lỗi ngay bây giờ. Tôi hấp tấp nói, con sẽ xin lỗi bố, xin lỗi dì Lý, xin lỗi Dung và cả Bách nữa, con sẽ xin lỗi bất cứ ai bố muốn, nhưng bố cho con đi Sài Gòn với bố, nghe bố? một việc hết sức quan trọng…
  • Tại sao con muốn thế? đây đâu phải là một cuộc đi du lịch? Bố chỉ đi có một ngày, và suốt ngày đó bố bận công việc.
  • Cũng được, nhưng mình sẽ có tới hai buổi chiều, con muốn được ở một mình với bố, con có nhiều chuyện để nói.
  • Chuyện gì vậy? tại sao con không nói ở đây mà phải đợi đi Sài Gòn mới nói?
  • Chuyện riêng. Tôi nói, chuyện giữa hai bố con… Từ ngày mẹ chết, con đâu có dịp nào để nói chuyện riêng với bố.  Đâu có gì đáng ngạc nhiên khi con muốn có một thời gian để sống riêng tư với bố?
  • Bố không hy vọng sẽ còn chỗ trên máy bay cho con. Cha tôi dịu dàng nói, tôi có thể nhìn thấy vẻ cảm động của ông khi nhắc đến mẹ tôi, sao con không nói sớm hơn?
  • Ít nhất cũng thử xem sao. Tôi vội vã nói, con có thể lái xe cho bố ra phi trường để xem có còn chỗ trống nào không?  May ra có thể còn một chỗ phụ, nếu không thì con sẽ lái xe về.

     Tôi nói thế vì hy vọng ít nhất trong một tiếng rưỡi đường từ nhà ra phi trường, tôi cũng còn đủ thì giờ thuyết phục cha tôi tin những điều tôi nêu lên là có thật và cả hai cha con chúng tôi đang gặp nguy hiểm như thế nào…

Nhưng chợt có tiếng của dì Lý đột ngột cất lên ngay sau lưng tôi:

4236 2 TDC Chuong 20LuuPhgLan

  • Có chuyện gì thế? Hằng nó muốn ra phi trường Liên Khương cùng với mình à?
  • Nó muốn cùng đi Sài Gòn với anh. Cha tôi đáp, nếu còn chỗ trống, anh nghĩ anh sẽ cho nó đi.
  • Em nghĩ khác, sau khi Hằng đã làm một việc ác độc ngày hôm qua, anh nghĩ nó đáng được thưởng một cuộc đi du lịch à?

Lập tức cha tôi thay đổi ngay thái độ:

  • Dì nói có lý, con không đáng được thưởng, những điều con làm hôm qua không thể tha thứ được.
  • Con nói với bố con sẽ xin lỗi.

Tôi quay sang dì Lý, nói thật nhanh:

  • Con xin lỗi dì đã đuổi Dung xuống xe hôm qua, con xin lỗi Dung đã làm điều không phải với nó, con cũng xin lỗi đã kết tội Bách hôm nọ…
  • Cái miệng như con vẹt! Dì Lý nói giọng lạnh như nuớc đá, đâu phải tha hồ muốn làm gì thì làm, rồi chỉ nói một câu xin lỗi là xoá hết?

Bà quay sang cha tôi:

  • Anh Thanh! đây là con gái anh, em không muốn nói anh phải dạy bảo nó, nếu anh cho rằng nó không đáng bị phạt, thì đó là tùy anh, nhưng em nghĩ anh đã đi quá đà khi cho nó đi du lịch sài Gòn với anh, để thưởng cho một hành động độc ác nó đã làm.

Tôi thất vọng nhìn thấy những nét biến chuyển ở trên mặt của cha tôi.  Khi ông gật đầu đồng ý với dì Lý, tôi hoảng lên và không còn kiểm soát dược hành động của mình, tôi níu chặt lấy tay ông:

  • Bố! con lạy bố dừng để con một mình ở đây, bố không biết họ tàn nhẫn đến thế nào, bố không biết âm mưu của họ…
  • Đó, nó bắt đầu trở lại. Dì Lý nói sau một tiếng thở dài, nó không tha thứ cho em việc thế chỗ mẹ nó, làm vợ anh và yêu anh…
  • Nhưng dì đâu có yêu cha con? Tôi gào lên, dì lấy cha con chỉ để lợi dụng, dì cần tiền của cha con để cho dì và các con của dì…

Tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt cha tôi:

  • Bố có biết là dì đã lấy mấy đời chồng trước khi lấy bố? Bố tưởng bố là người chồng thứ hai?  Không, không phải, ít nhất bố là người thứ năm, thứ sáu…
  • Thôi đủ rồi! Cha tôi ngắt lời, giọng ông run lên vì giận, tao đã nghe tận tai những điều mày nói.  Sau những lời rắn độc của mày, không có lý do gì để tao đem mày đi theo bất cứ đâu.
  • Nhưng con sẽ chứng minh cho bố thấy, con có một lô những hôn thú của dì với nhiều đời chồng, con cũng có cả những giấy khai tử của họ nữa. Bố chờ con một phút thôi, con lên phòng và đem xuống cho bố.
  • Tao không muốn xem gì hết. Cha tôi nói khi dì Lý đặt bàn tay nõn nà của dì lên tay ông.
  • Không sao, cứ để cho nó đưa. Dì nói một cách nhẹ nhàng, anh xem không hiểu sao nó ác cảm với em đến thế?  Anh cứ để nó đi lấy những gì nó có để chứng minh, sau đó mọi việc sẽ phân rõ trắng đen.

Cha tôi im lặng một lúc rồi nói:

  • Được, mày cứ lên lầu lấy xuống những chứng minh của mày, nhưng phải nhanh lên, năm phút nữa tao sẽ đi, nếu không trễ giờ. Sau năm phút, mày không đem xuống được thì dẹp đi.
  • Đừng lo, con sẽ xuống ngay.

Tôi nói và phóng nhanh lên lầu, về phòng riêng của mình, nhưng mới lên hết cầu thang, tôi đứng khựng lại, chết xững khi thấy cửa phòng của mình mở toang.

  • Ồ không… trời ơi!

       Tôi kêu lên thê thảm như một con thú bị thương, và bỗng phát lên chạy ào vào phòng.  Đúng như tôi nghi ngờ, trên mặt cái bàn con cạnh giường tôi trống trơn, tập hồ sơ hôn thú, những giấy khai tử, và quyển nhật ký của bà ta, tất cả đã biến mất.  Tôi biết ngay thủ phạm không ai khác hơn là Bách, hắn đã bắt gặp tôi từ phòng mẹ hắn đi ra sáng hôm nay, và hắn nghi ngờ  không hiểu tôi làm gì ở đó vào giờ giấc sớm như vậy?  Không còn ngờ gì nữa, hắn đã rình suốt buổi sáng ngoài hành lang, chờ cơ hội có thể lẻn vào phòng tôi để lục soát, và có lẽ chính hắn, chứ không phải cha tôi đã sai Dung gõ cửa phòng, đánh thức tôi dậy với một lý do khẩn cấp khiến tôi không kịp đề phòng và phải ra khỏi phòng tức khắc, không nghĩ đến việc cất dấu những tài liệu quan trọng phải khó khăn lắm mới lấy được.

       Mắt tôi ngập đầy lệ vì thất vọng và cay đắng, tôi vò đầu bức tóc tự trách mình làm sao có thể ngu tới nỗi để những tài liệu quan trọng một cách bất cẩn như thế?  Bây giờ thì tôi không có một tí gì để chứng minh với cha tôi, và từ giờ về sau, không bao giờ ông tin tôi nữa, tôi tự đấm vào ngực và bật khóc nức nở:

  • Mẹ ơi! con phải làm sao bây giờ?

Không có ai trả lời, dĩ nhiên! vì mẹ tôi đã trả lời hôm nào khi tôi sắp sửa đi Đà Lạt:

  • Con không nên tới đó, con phải quay về tức khắc.

      Mẹ tôi đã báo mộng cho tôi như thế, nhưng tôi đã bỏ qua không chú ý, vì cho rằng đó chỉ là một giấc mơ.  Bây giờ thì tôi hiểu giấc mơ đó quan trọng đến thế nào, nhưng than ôi! đã quá muộn.  Thình lình tôi nghe tiếng xe rồ máy, hơn năm phút đã trôi qua và cha tôi sắp sửa lên đường, trong hai ngày liền, tôi sẽ phải ở đây một mình, hoàn toàn cô đơn giữa những ngưòi của gia đình mẹ ghẻ.

       Tôi chạy vội ra ban công, ngó xuống.  Họ đang dùng cái xe Chevrolet của dì Lý, máy đang nổ và bà ta ngồi trước tay lái.  Cha tôi còn đứng dưới đất, đang chất cái va li vào băng sau.  Lấy hết sức bình sinh, tôi gào thật lớn:

  • Bố, đợi con! van bố đợi con với.

Ông ngẩng đầu lên, tôi đang đứng trên ban công, đầu tóc rũ rượi không chải, nét mặt kinh hoàng, trông tôi hẳn giống hệt một con điên?  Mặc kệ, tôi lại gào lớn:

  • Bố đợi con với, con xuống bây giờ, con sẽ đi với bố.
  • Bố nói năm phút. Cha tôi nói với lên, gần trưa rồi, bố phải đi.  Bố biết những lời nói của con chỉ là bịa đặt, và con chẳng có bằng cớ nào hết.

Ông ngưng lại nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng hơn:

  • Bố không hiểu con có vấn đề gì vậy Hằng? nhưng khi bố trở về, bố sẽ giải quyết. Ở toà thị chính có một cơ quan pháp lý chuyên lưu giữ những giấy tờ, giá thú của các cuộc hôn nhân, bố hứa với con là bố sẽ đến xem hồ sơ tại đấy.
  • Không, không kịp! ba mẹ con bà ta sẽ giết con chết trước khi bố về. Tôi khóc lớn, con không thể chờ lâu như vậy được, con muốn đi với bố ngay bây giờ.
  • Đã bảo không được, bố phải đi ngay kẻo trễ, thứ bẩy bố về, bố con mình sẽ nói chuyện. Bây giờ con hãy trấn tĩnh lại, bố không muốn con gây thêm cho dì những rắc rối trong lúc bố vắng nhà.  Bây giờ bố phải đi đây, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.
  • Không, đợi con, bố đợi một tí.

      Không chờ ông trả lời, tôi phóng như bay từ ban công qua phòng, qua hành làng, xuống thang và ra tới cửa để vừa kịp nhìn chiếc xe vừa rời khỏi cổng. Tôi phóng hết tốc lực đuổi theo xe, nhưng không được, chỉ vài phút sau, xe đã đi khuất.  Tôi đứng khựng lại giữa dường, lập tức nhớ lại hồi nhỏ cỡ ba, bốn tuổi, tôi bị bỏ ở nhà với người vú em đáng ghét trong lúc cha mẹ tôi đi xem chớp bóng.  Tôi đã khóc thét lên vừa vẫy lia lịa, vừa chạy theo chiếc xe của cha mẹ ra tới giữa đường, cho tới khi cha tôi nhìn qua kính chiếu hậu trông thấy tôi và dừng xe lại, mẹ tôi mở cửa chạy vội xuống bế tôi vào lòng, vỗ về:

  • Không sao, không sao… Mẹ đây, đừng sợ! tội nghiệp con bé bỏng.

Bà vuốt tóc, lau nước mắt cho tôi và ép sát tôi vào ngực:

  • Bố mẹ sẽ cho con đi theo.

Bây giờ cũng tương tự như vậy, tôi đã vừa chạy theo cái xe, vừa kêu thét:

  • Quay lại, quay lại, bố!

     Cho tới khi xe dừng lại hoặc tôi kiệt sức.  Nhưng bây giờ có khác một chút, tôi đã mười bẩy chứ không phải lên ba, người lái xe là dì Lý chứ không phải cha tôi, và người mẹ yêu dấu của tôi không còn nữa để mở cửa chạy xuống ôm tôi vào lòng.  Không có cách nào làm cho xe dừng lại, và tôi muốn sống sót thì phải cứu mạng mình trước đã.  Tôi không kêu gào nữa, lẳng lặng lùi vào một bên đường và nghĩ nát óc tìm mưu kế để có thể sống còn.  Tôi biết việc đầu tiên là tôi sẽ phải rời khỏi cái nhà này lập tức.  Khi tôi mới tới, gia đình mẹ ghẻ tôi còn cố gắng sống một cuộc đời bình thường, bây giờ họ thấy không cần  thiết phải giả vờ làm những người khác với con người thật của họ nữa, bởi vì họ biết tôi đã khám phá ra tất cả nhũng bí mật của họ.  Nếu trước đây, sự hiện diện của tôi là một mối đe doạ cho họ, thì bây giờ mối đe doạ đó trở thành lớn gấp bội, nhất là sau khi cha tôi nói khi trở về sẽ đến cơ quan pháp lý lục xét lại giấy tờ.  Tôi phải làm gì? tố cáo với chính quyền ư? có thể họ sẽ ghi sổ rồi vứt xó, vì không ai tin được, để rồi nhiều ngày, nhiều tháng, hoặc nhiều năm sau đó, sau cái chết bí mật của nhà văn nổi danh Lưu Trường Thanh và con gái, có người sẽ khơi ra và yêu cầu một cuộc điều tra.

      Bây giờ tôi đang ở một mình, trơ trọi giữa nanh vuốt của ba mẹ con họ, một cơ hội duy nhất để họ thủ tiêu một nhân chứng nguy hiểm.  Cha tôi đi vắng hai ngày, là một thời gian lý tưởng để sắp đặt cho một cuộc ám sát được ngụy tạo  dưới một tai nạn bất ngờ: té cầu thang, hoặc bị vọp bẻ chết chìm trong hồ bơi. 

       Lối thoát duy nhất của tôi, cám ơn Thượng đế đã nhắc cho tôi nhớ tới Hoàng Đạt, anh ta hẹn đón tôi lúc 4 giờ chiều.  Mẹ con bà ta hoàn toàn không biết việc này, nên sẽ không kịp tìm cách ngăn cản.  Tôi sẽ đón xe Đạt, chui nhanh vào, khoá cửa thật chặt và hối Đạt chạy thẳng một mạch ra khỏi nơi đây, đến một thành phố khác, như Lâm Đồng chẳng hạn.  Đạt sẽ phóng hết tốc lực trong lúc bà ta hoặc Bách còn đang chạy ra garage lấy xe để đuổi theo, thì chúng tôi đã đi khỏi.  Ý nghĩ Đạt sắp đến làm tôi yên lòng và bớt sợ, chỉ bốn tiếng đồng hồ nữa thôi, trong thời gian đó, tôi phải đi trốn ở một nơi kín đáo.  Mặc dù dì Lý không có mặt ở nhà lúc này, nhưng Bách và Dung đều là những kẻ đáng sợ, và sự cấu kết giữa hai đứa cũng là một mối đe dọa nguy hiểm.  Liệu chúng có đặt câu hỏi là tôi sẽ trở về nhà? liệu chúng có tưởng tôi ngu đến cỡ đó? có thể lắm, bởi vì tôi vừa làm một chuyện ngu muội nhất đời là chạy theo cái xe do mẹ chúng lái. 

      Quả thực, tôi đoán không sai, khi tôi ngước nhìn lên, tôi thấy rõ ràng cả hai đứa đều đang chiếu những cặp mắt cú vọ từ trên ban công cửa sổ phòng của chúng để theo dấu, để chờ xem tôi đi đâu? hoặc tôi tự dẫn xác tới?  Tôi hiểu tôi chỉ có vài phút để hành động, vì nếu để chúng xuống tới dưới nhà thì hỏng cả.  Tôi quay lưng lại, giả bộ thản nhiên lững thững bước vào nhà, nhưng khi vừa khuất sau mái hiên, tức là khuất sau tầm mắt quan sát của hai đứa từ ban công trên lầu, tôi chạy thật nhanh xuyên qua phòng khách tới cửa sổ trổ ra vườn, tôi leo qua cửa sổ và lọt ra ngoài nhà.  Nép sát vào hông tường, tôi đi men ra phía vườn sau, tìm một chỗ núp.  Cái vườn rất rộng nên có khối chỗ, những bụi rậm, những cây cối cành lá rậm rịt, những chỗ chứa đồ phế dụng, và cả cái chuồng ngựa bỏ hoang.  Tôi tự hỏi một cách sợ hãi liệu Bách và Dung nãy giờ có cúi người xuống theo dõi tôi chăng?

4236 3 TDC Chuong 20LuuPhgLan

       Lướt nhìn qua một lượt, mắt tôi dừng lại nơi cái nghĩa trang nhỏ xíu ở gần toà nhà đổ nát, mùa này cây cỏ mọc xanh um và những tấm bia mộ bằng đá trắng toát nhô đầu lên khỏi đám cỏ dại cao gần tới thắt lưng.  Thật là mỉa mai, tôi nghĩ, hai người chết trong gia đình đó đã che chở và cho tôi chỗ ẩn náu khỏi sự truy tầm của ba người còn sống.  Hẳn ông Lê Hữu Tăng và con trai nếu có linh hồn, chắc cũng sẽ không đồng ý bênh vực những hành động tàn ác của vợ và hai con.    Lìa khỏi chỗ núp sau bức tường, tôi chạy thật nhanh, luồn dưới những bụi cây, vượt qua hàng rào bằng sắt ngăn cách với nghĩa trang, tôi cố chui sâu vào một bụi cây dầy nhất.  Cỏ gai cào xước chân, những con muỗi mắt bay vo vo thành từng đám mây, đốt ngứa hết da thịt.  Tôi ngồi thụp xuống giữa hai tấm bia mộ, cố thu mình ẩn vào đám cỏ dầy bám đầy những con muỗi mắt làm ngứa ngáy khó chịu, tôi cắn răng chịu đựng một cuộc chờ đợi lâu dài.

Lưu Phương Lan

xem tiếp chương 21

Comments  

#1 TDC chương 20Lê Huỳnh Trang 2021-10-05 02:47
Rất cảm ơn tác giả. Thật là Lý Thú Khi đọc chương 20 .Tỉnh tiết càng lúc càng gai cấn, hập dẫn và lôi cuống người đọc.
Chúc Sức Khoẻ
Lê Huỳnh Trang
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC