Có Khi Tình Lại Vấn Tình & Cô Bắc Kỳ Dễ Thương (T)
*****
1- Thơ : CÓ KHI TÌNH LẠI VẤN TÌNH (TÚY HÀ)
Dù đời huyễn mộng vô thường
lửa tàn tro bụi còn vương vấn tình
Khơi nguồn từ thuở khai sinh
Xuôi theo dòng chảy vô minh được gì.
Niềm vui có được mấy khi
Hưởng nhanh lên chứ xuân thì qua mau
Hoa kia vẫn thắm sắc màu
Dù trong dông bão vẫn cầu nắng lên.
Nắng lên từng sợi tơ mềm
Lung linh bóng ảo kết thêm ý đời
Giọt sương rơi vốn không lời
Sao ta cứ mãi tiếc thời đã qua.
Lại còn hỏi rất thật thà
Ngày mai ấy biết sẽ là ra sao
Đã qua ngày tháng ngọt ngào
Thì thôi hãy cứ vui trao nụ cười.
Cho ta và cả cho người
Có thêm ý sống tiếp hơi thở buồn
Sắc không để tự tâm hồn
Tha nhân bản ngã sóng dồn tự nhiên.
Bánh xe đời vẫn luân phiên
Mở lòng tra vấn sẽ thêm lụy phiền.
Ta về chào tuổi lão niên
Mai thêm ngày mới đảo điên mặc tình.
Trăm năm nào của riêng mình
Qua cầu rồi cũng bóng hình cách chia.
Túy hà
*****
2- Thơ : CÔ BẮC KỲ DỄ THƯƠNG (TÚY HÀ)
Có bài thơ viết vội
Không điển tích xưa nay
Mới đọc qua ngộ quá
Như chứa đầy men say
Chắc vì em mắt ngọc
Biêng biếc xanh màu mây
Gió vờn qua rất nhẹ
Ô hay lá lìa cây
Lá chạm sương buổi sáng
Lung linh giọt nắng đầy
Rơi vào đồng tiền lẳng
Trên má hồng hây hây
Em cười khoe răng khểnh
Cô bắc kỳ dễ thương
Tóc mây vờn trong gió
Sợi ngắn dài tơ vương
Chỉ thoáng qua cũng đã
Chạm lời thơ ngẩn ngơ
Cô bé ơi có biết
Mắt có đuôi lẳng lơ
Anh như ong bướm lượn
Theo bóng rơi trên đường
Khi cổng trường khép lại
Khép cả lời yêu thương
Ngày anh vào quân ngũ
Em rời lớp xa trường
Không nói lời từ biệt
Thơ bay tình gió sương
Chỉ thế thôi mà vẫn
Nhưng nhức nhớ buồn thêm
Bao năm ra mặt trận
Vẫn không hề lãng quên
Ơi nụ cười răng khểnh
Ơi mắt biếc đại dương
Ơi núm đồng tiền lẳng
Sao lại xa giảng đường
Mười năm về trường cũ
Đã đổi mới thay tên
Hàng sao già lá rủ
Biết còn nhớ hay quên
Bài thơ xưa viết vội
Vẫn chưa hề có tên.
Anh đã xa chiến trận
Em về đâu buồn tênh
Trách gì câu thơ cũ
Còn ru đời chông chênh.
Túy hà