"...Con nhớ lắm Những buổi trưa nắng thiêu gió đứng Tất cả như câm lặng, Chỉ còn tiếng võng kẽo cà... Mẹ cất cao tiếng hát ru êm." (CH) Hình như có một nghịch lý đáng trách ở một số mày râu là khi gần Mẹ thì không biết thương Mẹ, đợi đến khi Người mất rồi mới biết thương. Bấy giờ thì đã trễ rồi, còn gì! Thảo dân xin chia sẻ với Nhà thơ chút lòng dạt dào thương nhớ Mẹ: Mẹ ơi giờ ở trời cao Xin an vui với trăng sao Vĩnh hằng Điệp vàng trổ rực tháng Năm Vàng lòng nhớ Mẹ lệ thầm lặng rơi.
Comments
Những buổi trưa nắng thiêu gió đứng
Tất cả như câm lặng,
Chỉ còn tiếng võng kẽo cà...
Mẹ cất cao tiếng hát ru êm."
(CH)
Hình như có một nghịch lý đáng trách ở một số mày râu là khi gần Mẹ thì không biết thương Mẹ, đợi đến khi Người mất rồi mới biết thương. Bấy giờ thì đã trễ rồi, còn gì!
Thảo dân xin chia sẻ với Nhà thơ chút lòng dạt dào thương nhớ Mẹ:
Mẹ ơi giờ ở trời cao
Xin an vui với trăng sao Vĩnh hằng
Điệp vàng trổ rực tháng Năm
Vàng lòng nhớ Mẹ lệ thầm lặng rơi.