Đất héo úa, cây khô , tàn lá mục
Trảng tiêu điều , vàng võ bóng thiều quang
Chốt tiền đồn, gom lau lách ngụy trang
Rừng xơ xác, chiều lắng như mộ địa.
Thương cổ thụ không còn che bóng nắng
Cho mầm xanh có nguồn mát cộng sinh
Buồn làm sao khi bom đạn vô tình
Gây thương hận cả lòai vô tri giác .
Và núi cũng không còn nghe tiếng hát
Của lá hoa theo làn gió vờn qua
Suối cằn khô, trơ trẽn sỏi đá già
Hoang lạnh quá ! Núi rừng thành trận mạc.
Không tổ ấm , chẳng chim muông hoang thú
Chỉ còn ta và địch súng cầm canh
Núi rừng ơi, khi nào hết chiến tranh
Ta trở lại , ươm mầm xanh như cũ.
Huy Văn