Trưa Hạ buồn không có tiếng cuốc kêu,
Không phượng đỏ như sân trường kỷ niệm,
Bốn mươi năm biết bao lần tìm kiếm,
Hạ vẫn buồn như lúc mới ra đi.
Sống xứ người luôn xao động tình quê,
Dù mãi mãi ngày về xa xôi quá.
Năm tháng mưu sinh trên vùng đất lạ,
Thì giờ nào ngắm nắng Hạ lao xao,
Nhớ quê nghèo với khóm trúc vườn rau,
Tuổi thơ nô đùa, thi nhau bắt bướm.
Chiều tháng Hạ nhìn cánh diều bay lượn,
Ðôi mắt trong đầy ắp ước mơ hồng...
New York buồn theo nắng nhạt hoàng hôn,
Chiều tháng Hạ chập chùng bao kỷ niệm.
Hoàng Yến