Thoáng gặp em một chiều Đông giá lạnh
Vội nhìn nhau bỡ ngỡ như đã quen
Lời chưa trao qua ánh mắt diệu hiền
Em cúi mặt quay đi từ dạo đó
Trong giây phút muốn đem lòng bày tỏ
Sợ tình rồi chia cách theo thời gian
Tự trách sao hình bóng nhạt phai tàn
Mang nỗi nhớ trong tim cùng năm tháng
Người nơi đâu? Cho tình tôi vơi cạn
Lối đi về giá buốt buổi chiều Đông
Để từng đêm tôi ấp ủ trong lòng
Ôm kỷ niệm trong kiếp đời lưu lạc
Nguyễn Vạn Thắng