Em Saigon, nắng vương chiều dạo phố
Nét ngoan hiền dạo bước tuổi mộng mơ
Áo trắng em ngày ấy thuở học trò
Chân bước vội sợ mưa làm ướt áo
Em Saigon, có nào đâu hiểu thấu?
Nghe nỗi lòng sầu muộn thuở yêu đương
Những chiều mưa tí tách rớt bên đường
Em khép nép bên hàng me lá rụng
Em Saigon, đẹp thay thời áo trắng
Thuở hẹn nào hai đứa ngồi bên nhau
Chiều Thu sang nắng úa nhạt phai mầu
Dấu e thẹn qua rồi em có nhớ
Em Saigon, xa tôi từ dạo đó
Để lòng hoài vương vấn chiều mưa rơi
Còn không em ngày ấy nét môi cười
Chiều dạo phố bước chân còn bỡ ngỡ
Em Saigon, thuở nào bên sách vở
Hàng phượng yêu đỏ thắm cuối sân trường
Tà áo dài tha thướt thật dễ thương
Con phố vắng những chiều mưa rớt lạnh
Em Saigon, giờ đây sao hiu quạnh?
Từng con đường, con phố nhỏ thân quen
Mái trường xưa, lời ân ái ngọt mềm
Giờ xa vắng... chỉ còn tôi lẻ bóng
Nguyễn Vạn Thắng