TKH - banner 02

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 4 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Inactive
 

Tiếng Dương Cầm : Chương 13
Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM
3033 1 TDC Chuong 13LPLan


      Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.
      Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.
      Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.
      Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc.  

CHƯƠNG 13

      Tôi ngủ thẳng một mạch năm sáu giờ đồng hồ liền, và khi tôi thức dậy tôi thấy dạ dày của tôi còn cồn cào và miệng đắng ngắt.  Căn phòng chỉ còn sáng lờ mờ, và bàn tay của cha tôi không còn nắm lấy tay tôi nữa.  Khi tôi trở đầu trên gối và xoay mặt lại, tôi thấy ông ngồi trên cái ghế cạnh giường, và đang cúi đầu viết lách cái gì.


3033 2 TDC Chuong 13LPLan


-    Bố!  Tôi gọi nhỏ, tiếng của tôi chỉ như một hơi gió thoảng, tôi cố gắng một lần nữa, bố ơi!
Lần này thì có hiệu quả, ông ngừng viết, ngẩng đầu lên và mỉm cười:
-    A con tỉnh rồi!
Ông đặt tập giấy xuống và đi lại phía tôi:
-    Bố đang định đánh thức con dậy vì con ngủ lâu quá, bố hơi sợ.
-    Bố vẫn ở bên con suốt trong lúc con ngủ?  Tôi hỏi.
-    Gần như suốt, bố chỉ xuống nhà có một lần lúc Bách và dì con quay về, Bách có vẻ yên tâm khi thấy con không sao hết.
-    Tử tế đến thế kia à?  Tôi nói một cách mỉa mai, hắn đâu rồi? con muốn nói chuyện với hắn trước mặt bố.
-    Đợi nó về đã, dì Lý đem nó đi bệnh viện ở dưới phố xem nó có bị chấn động thần kinh không.
-    Chấn động thần kinh? bố nói gì vậy?  Tôi kêu lên, Bách có hề hấn gì đâu? hắn không cả bị ngã xuống nước mà.
-    Nhưng nó bị bắn khỏi chỗ ngồi, và đầu nó bị va vào cạnh thuyền, làm nó bất tỉnh.
-    Hắn nói láo, hắn không hề làm sao hết.  Khi con trồi lên, con thấy hắn vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, bình chân như vại.
-    Bố không hiểu con đang nói gì hết, bố nhìn thấy trán thằng Bách có một cục u sưng to bằng quả ổi.
-    Nếu vậy hắn mới làm ra đấy, có thể hắn tự đập đầu vào thân cây, có thể mẹ hắn làm vậy cho hắn.  Con cam đoan bà ấy không đem hắn đi bệnh viện, bà ấy chỉ nói láo vì muốn nói chuyện riêng với con bà một cách kín đáo!
Cha tôi trợn mắt nhìn tôi kinh ngạc:
-    Sao con quả quyết như thế? nó tự gây thương tích để làm gì? hoặc dì Lý gây thương tích cho nó để làm gì?  Bà ấy yêu thương con cái lắm, bà ấy sẽ chết trước khi ai đụng đến các con của bà.
-    Bà ta làm vậy cốt để tạo cho câu chuyện có vẻ sự thực, nhưng trái lại, đó là một câu chuyện bịa hoàn toàn.  Bố! con chắc chắn Bách hoàn toàn không có sao hết, hắn không hề hấn tí nào.  Hắn đã tìm cách hất con xuống nước, và hắn bỏ đi khi thấy con đang chìm nghỉm.  Con nghĩ rằng hắn cố ý giết con, không biết vì mục đích gì.
-    Thật là một chuyện kinh khủng!
Giọng của cha tôi không còn ấm áp nữa:
-    Bố nghĩ con đang bị khủng hoảng tinh thần.  Hằng! Bố hiểu là con đang tức giận, nhưng cũng không nên bịa đặt ra lắm chuyện ngoài sức tưởng tượng của bố.  Bố không muốn nghe nữa, tai nạn đã xảy ra, bố không đồng ý cái tính bất cẩn của thằng Bách, nhưng không vì thế mà bố tin rằng nó có ý hại con.
-    Thế tại sao hắn lại bỏ mặc con? sao hắn không nhảy xuống cứu con?  Hắn biết con không biết bơi, và khi con chìm, hắn ngồi ngay trên thuyền ngay tại đó, chỉ cách có mấy thước…  Lần thứ hai khi con trồi lên được, rõ ràng con thấy hắn quay mặt lại và nhìn thấy con đang kêu cứu, nhưng hắn làm lơ và cho xuồng chạy mất.
-    Có lẽ con quá sợ hãi nên con không còn nhớ gì rõ rệt.
-    Con sợ thật, nhưng con còn nhớ rất rõ những gì con đã trông thấy.
Tôi ngồi lên, cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, nhưng tôi cố ngồi thẳng lên cố giữ người cho ngay ngắn, nghiến răng:
-    Dung đâu? bố gọi nó tới đây, chắc nó có khối điều để kể.
-    Dì Lý cũng đem nó đi rồi.  Nó ngủ suốt cả buổi sáng nay, khi ngủ dậy, được biết tai nạn vừa xảy ra, nó khóc nức nở và tức giận điên cuồng.  Dì không dám rời nó, bà mang nó theo rồi.
-    Đó bố thấy không? rõ ràng là có âm mưu, bà thuốc cho nó ngủ cả ngày hôm nay để bà tự do hành động vì bà biết Dung thương con, nó sẽ ngăn cản âm mưu của bà.
-    Bố không thích cái lối nói ấy của con, gì mà âm mưu, thuốc cho ngủ?  Sự thật thì đêm qua bà ấy chỉ cho Dung uống một liều thuốc an thần loại nhẹ, và sáng nay một chút rượu rhum.  Bố thỉnh thoảng cũng uống rượu rhum, và không bao giờ bị mê man cả.
-    Có chứ, có một lần, bố có nhớ đêm thứ hai của con ở đây, cả bố và bà ta đều buồn ngủ sớm?  Bách làm đó, chính hắn nói với con hắn đổ thuốc ngủ vào rượu của bố và mẹ hắn, thuốc ngủ làm bằng những lá và rễ cây phơi khô.  Dì Lý có một ngăn đựng toàn những thứ đó ở trong cái tủ thuốc riêng của dì.
-    Thôi  đủ rồi.  Cha tôi ngắt lời một cách giận giữ, bố không muốn nghe thêm một lời nào nữa, bố xuống bếp sửa soạn bữa tối đây, mọi người về nhất định sẽ đói bụng.  Nếu con dậy được thì xuống giúp bố một tay, nhưng bố cảnh cáo là con không được trở lại câu chuyện tưởng tượng điên khùng của con, làm bố bực mình  nữa.  Con nên nhớ rằng bà ấy là vợ mới của bố, và bố phải có bổn phận thương yêu bà ta như thương yêu mẹ con khi xưa vậy.

3033 3 TDC 13LPLan


      Như thế sao tôi có thể nói thêm được?  Khi cha tôi đi khỏi, tôi cố gượng dậy và đi vào phòng tắm, mặc dù còn chóng mặt và hơi buồn nôn, tôi vẫn cố gắng đánh răng và rửa mặt cho tỉnh táo.  Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt phản chiếu trên đó khiến tôi giật mình, không tin là khuôn mặt của mình, đó là một bộ mặt xanh lét, đôi mắt thất thần và đầu tóc rối nùi.  Tôi vội vã đi tắm để kỳ cọ sạch những vết bùn ở thân thể, tôi hiểu tôi phải đối phó với một việc khó khăn là cố làm cho cha tôi hiểu những gì tôi nói với ông không phải là tưởng tượng.  
      Tôi không thể để ông một mình trong cái biệt thự Vườn Hồng này, trong nanh vuốt của mẹ con bà ta, giấc mơ nào mẹ tôi cũng báo là cả ông và tôi đều đang gặp nguy hiểm, và bây giờ thì sự việc xảy ra đã đúng như vậy.  Cha tôi không tin là Bách đã tìm cách giết tôi, có lẽ trong lúc tôi ngủ, dì Lý và Bách đã thuyết phục ông nhiều lắm và chắc chắn trong cái ly thuốc ngủ dì Lý cho tôi uống, dì đã rót quá liều lượng.  Dì Lý đã làm thế vì một mục đích tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn đó không phải là một mụch đích tốt đẹp.  Tôi có cảm tưởng rằng nếu cha tôi chịu khó mở cái cửa trong óc ông, cái cửa đam mê mù quáng, thì ông sẽ nhìn thấy vấn đề nghiêm trọng hơn chỉ là một sự nghi ngờ.
      Tôi chợt có ý nghĩ nếu lấy được một chút rượu thuốc, đưa cho ông dược sĩ ở dưới phố để phân chất thì chắc chắn ông sẽ biết được đó là chất gì, và cha tôi bắt buộc phải tin tôi.  Tim tôi đập hồi hộp trước ý định đó và tôi quyết định phải thi hành.   Bây giờ cả ba mẹ con con họ đều vắng nhà, thật là một cơ hội hiếm có, nếu tôi không lợi dụng chắc chắn không thể tỉm được một dịp nào khác.  Chai rượu để ở phòng Bách, hôm đi phòng trà, Dung đã vô tình tiết lộ cho tôi nghe như thế, và tôi vội vã đi nhanh về phòng hắn.  
      Cửa không khoá, tôi vặn quả nắm và đẩy nhẹ, cửa mở toang.  Tôi do dự một lúc trước khi bước vào, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón những điều bất ngờ, một con dao găm, một quả tạ bằng sắt, hoặc một cái thòng lọng bằng dây thừng?  Nhưng không, căn phòng của Bách bình thường như căn phòng của bất cứ một tên con trai độc thân nào khác, nghĩa là bừa bộn và lộn xộn không thể tả, giường nệm xô lệch, chăn gối bừa bãi không gấp, một đống vỏ chai và những giày vớ bẩn thỉu chưa giặt vứt lung tung khắp nơi.    Trên cái kệ ngay đầu giường, một cái radio và một máy cassette với những băng nhạc xếp thành từng chồng, cạnh những quyển sách sưu tầm về tem thư.  Trên tường treo những tranh ảnh về thề thao.  Liếc thật nhanh khắp gian phòng một lượt, tôi chợt chú ý đến cái bàn giấy, hồi hộp tôi bước lại gần và mở cái ngăn kéo ở trên cùng, bên trong chứa toàn quần áo.  Thò tay khoắng dưới đáy ngăn, dưới lớp vớ và quần áo lót, tôi tìm thấy một chai nhỏ, vội vã cầm lên, tôi mở nắp và đưa lên mũi ngửi, tôi thất vọng khi thấy rằng đó chỉ là chai nước hoa để cạo râu.  Đóng ngăn kéo thứ nhất, tôi mở ngăn kéo thứ hai,  thứ ba… vẫn không tìm thấy chai rượu nào cả.  
      Nhưng khi tôi thò tay xuống ngăn kéo chót, tay tôi đụng phải một vật gì đó trơn láng, tôi rút lên, đó là xấp ảnh.  Tôi cầm lấy một tấm và ngắm nghía, đó là bức ảnh chụp một gia đình năm người: người đàn bà và ba đứa trẻ tôi nhận ra ngay đó là dì Lý, Dung và Bách, mặc dù tấm ảnh chụp khá lâu, và Dung mới độ ba bốn tuổi, nhưng không thể lầm được, cặp mắt nâu, to của nó vẫn y hệt như bây giờ.  Đứa trẻ thứ ba giống Bách như đúc, nhưng hơi cao hơn một tí và trông có vẻ bướng bỉnh với cái cằm vuông và cái mũi huyếch có vẻ nghịch ngợm.  Người đàn ông trong ảnh có lẽ là cha của mấy đứa nhỏ, ông ta có khuôn mặt đẹp trai, cương nghị, cặp môi hơi mím lại và đôi mắt thật quyến rũ, đa tình.  Tôi chợt nhận ra đó là người đàn ông trong bức tranh sơn dầu treo trên tường ngoài phòng khách.  Tôi đặt xuống và cầm lên một tấm nữa, hình chụp hai người đàn ông ăn mặc quần áo tắm đang đứng trên bãi biển, một người chính là người đàn ông trong bức ảnh hồi nãy, người kia khuôn mặt trông quen quen, nhất định là đã có lần tôi nhìn thấy ở đâu, cái miệng hơi trễ của ông ta và nhất là cái sẹo dài nằm vắt ngang lông mày phía bên trái.  
      Tôi nhíu mày một giây, à thôi đúng rồi, đó chính là người đàn ông mà dì Lý và tôi đã gặp ở Chợ Mới Đà Lạt hôm nào, người mà dì Lý nhất định chối là không quen biết.  Xấp hình còn nhiều nhưng không có gì là đặc biệt, chỉ toàn là những cảnh sinh hoạt trong gia đình, những lần đi chơi xa nơi danh lam thắng cảnh, những hình của ba anh em Bách chụp lúc còn nhỏ.  Tôi chỉ nhìn sơ qua và gom lại, chợt tôi chú ý đến tấm ảnh chót, tôi giật mình vì đó là tấm ảnh của ba mẹ con dì Lý chụp chung với người đàn ông lạ mặt.  
      Tôi đang chăm chú ngắm nghía, bỗng nhiên có tiếng động cơ của xe hơi, liếc nhìn qua cửa lớn trổ ra ban công, tôi nhìn thấy chiếc xe Chevrolet hai cửa của dì Lý đang tiến vào cổng.  Họ đã về đến nhà và nhất định có Bách, vì hắn có đau yếu gì tới nỗi phải nằm bệnh viện.  Tôi biết tôi phải ra khỏi phòng ngay lập tức để khỏi bị bắt gặp.  Liếc nhanh tấm ảnh một lần nữa với vẻ tiếc rẻ, tôi đã toan quăng trả nó về chỗ cũ trong ngăn kéo chót cùng với xấp ảnh, nhưng rồi tôi do dự, cử chỉ của hai người trong tấm ảnh: người đàn ông choàng tay qua vai dì Lý trông có vẻ thân mật quá, như là vợ với chồng.  Tôi nhớ có lần Bách kể cho tôi nghe cha Bách đã chết từ lúc Dung mới lên bốn tuổi, còn tấm ảnh này so với người thực là dì Lý, Dung và Bách bây giờ, thì có lẽ chụp cũng chưa lâu lắm, chỉ hai ba năm về trước là cùng.  Thật không thể tin được, là trước cha tôi, dì đã có một người chồng nữa?   Nhất định tôi sẽ phải tìm hiểu.
      Có tiếng mở cửa phòng khách ở dưới nhà, họ đã vào đến trong nhà.  Không thể chần chừ lâu hơn, tôi quơ vội thêm tấm hình đầu tiên, và tấm hình đang cầm trong tay, vội vã bước ra khỏi phòng và khép cửa lại.  Đem về phòng riêng, tôi nhét nó vào một khe nhỏ bí mật trên đầu giường của tôi, và những ngày sau đó tôi lấy ra nhiều lần để quan sát.  Tôi có thể nằm trên giường cả tiếng đồng hồ để ngắm nghía mấy tấm hình và suy nghĩ tìm hiểu, trong lúc bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ vần vũ như đám mây xám, đem lại cho Đà Lạt không khí oi nồng những hơi nước.       Chỉ trừ những bữa ăn có sự hiện diện của cha tôi, khoảng thời gian còn lại, tôi cố tránh tiếp xúc với mẹ con họ, điều đó cũng không khó khăn lắm, bởi vì họ cũng cố gắng tránh né tôi.   Cái hồ tắm đã xây xong và Dung suốt ngày bơi lội hoặc nằm dài tắm nắng, hoặc rúc vào phòng riêng đọc những tiểu thuyết tình lãng mạn của nó.  Dì Lý mặt lúc nào cũng dịu dàng với tôi, nhưng cũng không hay nói chuyện hoặc rủ tôi xuống phố như trước.  Có một bức tường vô hình ngăn cách giữa tôi và ba mẹ con họ, một bức tường được mọi người mặc nhiên chấp nhận, chỉ trừ có cha tôi.
      Có một lần tôi phải đối đầu với Bách, đó là một buổi trưa khi hắn cùng dì Lý và Dung vừa đi Lâm Đồng về.  Sau khi đã giấu thật kỹ tấm ảnh, tôi đi xuống bếp khi tất cả mọi người đã tụ tập tại đấy.    Mặc dù cha tôi đã hâm nóng tô thịt kho, và bày ra bàn đĩa dưa chua và cái nồi cơm điện trong có cơm vừa nấu chín, nhưng không ai tỏ vẻ muốn ăn cả.  Dung mắt đỏ hoe như người vừa mới khóc, dì Lý đang pha lấy một ly nước chanh, Bách gieo người đánh phịch xuống ghế, mặt hắn trông xanh xao, và một cục u tím bầm nơi trán trông dễ sợ.  Tôi lại gần nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi thong thả từng tiếng một:
-    Tại sao Bách lại làm thế?  Tôi hỏi Bách trước mặt tất cả mọi người, tại sao Bách lại nhẫn tâm bỏ mặc cho tôi chìm?
Bách ngẩng đầu lên nhìn tôi:


3033 4 TDC Chuong 13LPLan


-    Tôi đâu có biết gì? tôi bị té bất tỉnh, khi tôi tỉnh dậy, không thấy Hằng đâu cả, tôi tìm kiếm khắp nơi, tôi gọi tên Hằng nhưng không có tiếng đáp lại, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra cho Hằng.  Thật kinh khủng, tôi cũng chưa bao giờ sợ hãi đến thế, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Hằng.  Sau cùng, không thể chờ được nữa tôi mới quay về…
-    Đó không phải là sự thật, Bách không có bị gì hết, khi tôi cố ngoi lên, tôi thấy Bách ngồi trên xuồng, Bách không hề tìm kiếm tôi, không hề gọi tên tôi, Bách không hề làm một cái gì hết, chỉ ngồi đấy.  Khi tôi trồi lên lần thứ hai, Bách có nhìn thấy nhưng vẫn cho thuyền đi thẳng.
-    Tôi không hiểu sao Hằng có thể nói như vậy, Bách nói.  Hắn cúi mặt xuống trốn tia nhìn của tôi.
Cha tôi chợt xen vào, ông nói giọng xin lỗi:
-    Con Hằng bị khủng hoảng thần kinh… Thôi bỏ qua đi Bách! khi người ta sợ hãi một cái gì quá, người ta thường tưởng tượng lắm chuyện.
-    Con không có hoảng loạn tí nào hết.
      Tôi cố phản đối, nhưng cha tôi lạnh lùng nghiêm mặt lại, tỏ cho tôi biết ông không muốn tin tôi một tí nào, kéo dài cuộc đôi co với Bách chỉ là một chuyện vô ích, không có một tác dụng nào hết ngoài việc đào sâu thêm cái hố ngăn cách giữa hai cha con.  Khỏi phải nói, những tuần lễ sau đó tôi cô đơn đến thế nào, không một ai chia sẻ, không một ai tâm sự.  Ngay đến việc kết tội Bách, cha tôi còn không muốn nghe, thì không biết phản ứng của ông sẽ như thế nào nếu tôi cứ tiếp tục kể cho ông những mối nghi ngờ khác đang thành hình trong trí suy tưởng của tôi.
      Tôi thấy cần phải tiếp xúc với một người biết nhiều về dòng họ Tạ này. Nhưng càng nghĩ tôi càng thấy bế tắc, ba mẹ con bà ta không tiếp xúc với ai cả, và biệt thự Vườn Hồng này cô lập ở một nơi vắng vẻ, không có người qua lại, không có hàng xóm.  Nhà ở gần nhất cũng cách xa cả năm, bảy cây số, thư tín không bao giờ đi đến vùng này, và để giao dịch, cha tôi đã phải thuê một hộp thư riêng  ở bưu điện.  Nhà lại không có điện thoại, không ai gọi đến, không có ai liên lạc, biệt thự Vườn Hồng giống hệt như một hoang đảo.  Chỉ trừ có một dạo, Đạt và ông Phải đến sửa mái nhà dột, và mỗi tuần một lần cô gái người Thổ lai đến dọn dẹp nhà cửa, đó là ba người ngoài duy nhất đã đặt chân đến Vườn Hồng.  Trí tôi thoáng nghĩ tới cô gái giúp việc Đèo Mai… Tim tôi đập rộn lên vì khích động, đã có lần Đạt kể cho tôi nghe hai thế hệ của gia đình họ Đèo đều làm công cho gia đình họ Tạ của dì Lý.  Ông nội của Đèo Mai còn sống, chắc là sẽ cho tôi biết được nhiều chi tiết về gia đình của chồng cũ bà ta.
Lưu Phương Lan
xem tiếp chương 14
***
3033 5 TDC Chuong 13 LPLan.jpj
Mua sách : 15 $ gởi đến tận nhà ( không phải trả bưu phí nếu gởi trong nước Mỹ)  
Liên lạc email tác giả : chuơnglan.l&gmail.com

Comments  

#1 Tiếng Dương CầmTài Trần 2019-01-18 15:33
Cảm ơn nhà Văn Phương Lan đã cho đọc một truyện rất hay, với Văn Phong phóng khoáng trử tình, ngôn từ sắc bén, bố cục chặt chẻ với những tình tiếc sống động, càng đọc càng thấy hấp dẫn.
Trần Tấn Tài
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC