Có một con đường không nhớ tên
Nhưng xem ra lại rất thân quen
Tôi đi qua đó bao nhiêu lượt
Thuộc từng gốc cây đến cột đèn
Cuối đường có căn nhà nên thơ
Với giàn thiên lý, hoa mười giờ
Có cô thiếu nữ ngồi hong tóc
Để gã si tình đứng ngẩn ngơ
Chiều nào tôi cũng đi qua phố
Len lén nhìn sang phía nhà nàng
Giàn thiên lý toả hương thơm ngát
Trên lầu nhà ai vẳng tiếng đàn
Lặng lẽ tôi ngước mắt trông lên
Chờ mong một bóng dáng thân quen
Hồn bỗng ngất ngây khi chợt thấy
Có bóng ai thấp thoáng sau rèm
Tôi vẫn đứng im trong bóng đêm
Say sưa hưởng những phút êm đềm
Phảng phất đâu đây trong gió thoảng
Hương đêm hay là hương tóc em?
Tôi muốn qua nhà để làm quen
Nhưng lần lữa mãi, đã bao phen
Dừng chân trước cửa tim hồi hộp
Chẳng biết có nên hay không nên?
Ngập ngừng do dự rồi quay bước
Nghĩ thầm có lẽ... cũng không nên
Ngộ nhỡ nàng cho ta đường đột
Biết nói làm sao nàng khỏi phiền?
Tôi vẫn ươm mơ bao tháng ngày
Thời gian qua nhanh như bóng mây
Ngờ đâu cô bé tôi thương ấy
Đã biết yêu rồi, hết thơ ngây
Nàng hình như không biết đến tôi
Vẫn ngồi hong tóc khi chiều rơi
Nhìn tôi như nhìn người xa lạ
Nên tôi cũng chẳng dám hé môi
Một sáng mùa xuân có nắng hồng
Xác pháo nhà ai đỏ ngoài song
Một đám rước dâu đi qua ngõ
Cô gái tôi yêu đi lấy chồng
Phương Lan