Xa tàu rồi buồn vương tóc trắng
Nhớ mênh mang sóng vỗ mạn thuyền
Tấm Hải đồ chợt sáng trưng trong nắng
Hải âu bay tưởng suối tóc em mềm
Tàu thả neo lặng im nằm mơ mộng
Nghe thì thầm như tiếng mẹ ru con
Ta với tàu cả một đời giao động
Giờ tàu đi , ta côi cút mõi mòn
Tàu nhấp nhô cho lòng thêm đau đớn
Hồn chơi vơi theo tiếng máy rì rầm
Biển dỗi hờn theo em vào tuổi lớn
Ðợt sóng ngầm ray rức mối tình câm
Cuối Hải trình mơ thấy mình hoá thạch
Như Tượng nàng trông đợi bóng tình quân
Tàu đi xa nhẫn tâm không quay lại
Nhớ biển nhớ thuyền nước mắt rưng rưng
Con dã tràng xe từng viên cát nhỏ
Anh mơ màng đếm từng ngày ... ngày qua
Trong nuối tiếc dường như mình trẻ lại
Theo con tàu phiêu bạt khắp miền xa
Tôn Thất Phú Sĩ
Comments
Phải chăng hoạt động của con người rốt cuộc chỉ còn là chút công dã tràng?
Và cuối cùng chỉ còn lại tiếc thương?