Trong mịt mù của trường giang dậy sóng
Có dáng Em trên bến đợi: hiền, ngoan
Bàn tay thon níu không gian hiển lộng
Đời rong rêu mà tình rất nồng nàn.
Phố Sàigòn trong những ngày nắng đỏ
Mang nỗi buồn của hoang phế hiện sinh
May quá! Có tay em từng ngón nhỏ
vun xới mầm xanh, nuôi dưỡng cuộc tình.
Cám ơn Em một thời là chiếc bóng
Đã cùng tôi chia sớt những niềm đau
Biến nỗi buồn trong nghiệt ngã đời nhau
thành hạnh phúc vô thường thời hậu chiến.
Em: nắng sớm bên giáo đường huyền nhiệm
Tóc mềm buông trên cánh áo đài trang
Em: nguồn vui trong cùng tận đa đoan
của năm tháng sống bằng lời kinh nguyện.
Em như bóng theo hình luôn quyến luyến
Chia gian nan, gánh bi kịch đời người
Qua ngàn nỗi u trầm thời quốc biến
Em vẫn một lòng thanh khiết, an vui.
Giữa man mác của đầy vơi hoài cảm
Em chập chờn như sương khói huyền minh
Nhớ làm sao: tiếng hát quyện hương kinh
và nhớ quá: Sàigòn, Em... kỷ niệm!
Huy Văn
( Để nhớ Marie Thérèse Nguyễn Thị Bạch Yến R.I.P )
__._,_.___
Comments
cũng không ngớt cảm ơn hai phu nhân - nhứt là bà hai - đã luôn tạo điều kiện thuận lợi cho ông viết lách! Và còn không biết bao nhiêu trường hợp tượng tự như vậy nữa!
Người vợ bao giờ cũng đóng vai trò tối quan trọng trong thành bại, sướng khổ của người đàn ông:
May quá! Có tay em từng ngón nhỏ
vun xới mầm xanh, nuôi dưỡng cuộc tình.
Ta nhớ Sài Gòn là vì Sài Gòn có em: em là Sài Gòn, Sài Gòn là em!
Lời thơ chững chạc, điêu luyện; giọng điệu trầm hùng, man mác khiến người đọc bâng khuâng mãi không thôi./.