Bâng khuâng nhặt lá bên đường
Ép vào nỗi nhớ niềm thương dâng tràn
Mơ về xứ biển mênh mang
Một ngày thu ấm lang thang bên chàng.
Em ơi
Biển xa im vắng mơ màng
Mơ về bên ấy ngỡ ngàng chiêm bao
Tơ vươn như tựa kiếp nào
Bên này bên ấy thần giao một lòng
Giờ chừ em có biết không
Bóng ai lãng đãng bên dòng đời anh
Hãy cho duyên nợ xuôi đành
Trái sầu rớt rụng xuân xanh trở về
Lỡ là một kiếp đam mê
Cũng nên chấp nhận hẹn thề với nhau
Dẫu rằng ai đó qua cầu
Không sao vẫn thấy nhuốm màu tơ vươn
Cánh hoa ta gặp bên đường
Dẫu gì cũng chút ngát hương cho đời
Đành rằng thuyền đã ra khơi
Mười hai bến đổ biết nơi nào vừa
Biết đâu trời sáng sau mưa
Tình trong như đã nên chưa tiện lời

Người Xứ Biển
Nguyễn Trãi
Comments
Bâng khuâng nhặt lá bên đường,
Ép vào nỗi nhớ niềm thương dâng tràn.
Mơ về xứ biển mênh mang,
Một ngày thu ấm lang thang bên chàng.
Đoạn nối tiếp hình như Nhà thơ muốn phác họa cuộc tình dang dỡ -kẻ bên nầy, người bên ấy - của đôi bạn.
Cũng tại đoạn nầy, có lẽ do vần điệu cuốn lôi, nên bố cục, ý tứ trở nên hơi rời rạc, mơ hồ chăng?
Giá được như đoạn đầu thì hay biết mấy!...