Em đứng trên sân ga,
Vẫy tay chào giã biệt,
Tình trong cõi đi về,
Càng xa, càng tha thiết.
Em đi giữa trời Thu,
Nắng trên cao, gió nhẹ,
Ta trở về một mình,
Thương mắt ai đẫm lệ.
Em cuối trời đợi mong,
Vào Thu buồn đến thế,
Sầu riêng nặng trĩu lòng
Đời chia xa trăm hướng,
Trùng trùng cõi nhớ đây,
Bao lần trong giấc mộng,
Mình tay nắm bàn tay.
Trời Thu xanh thăm thẳm,
Mây trắng bàng bạc trôi,
Người ơi! Tình hờ hững,
Theo lá Thu rơi rồi.
***
Ngồi yên bên cửa sổ,
Ngẩm nghĩ về cuộc đời,
Chất ngất trong cõi nhớ,
Tình yêu dành cho người.
Hoàng Yến.
Comments
LĐ
Tiễn anh đến sân ga. Anh đi, em trở về. Ly biệt, từ xưa vẫn được coi là một trong mấy hình thức đau khổ nhứt của con người. Đi là để trở về. Nhưng hình như anh đi là đi mãi. Và chia ly thành vĩnh biệt. Thật tội cho em: đắm chìm trong trùng trùng cõi nhớ. Thử hỏi: tình chàng ý thiếp ai sầu hơn ai? Yêu là mơ tay nắm bàn tay. Điều đó, bây giờ, chỉ còn là mộng. Rồi đây, tình sẽ hững hờ rơi theo lá thu vàng hay ''ngất'' trong cõi nhớ?
Một bài ngũ ngôn có sức thuyết phục./.