Ông LÁI ĐÒ Và NGƯỜI KHÁCH LẠ (DTDB)
(Designed by Túy Hà)
Ngoài trời mưa tầm tả
Lộp độp trên mái nhà
Xạc xào lay cành lá
Giọt từng giọt mưa sa
Hạt mưa rơi lõm bõm
Mưa dạt dào trên sông
Ông lái đò hờ hửng
Thả thuyền trôi theo dòng
Nước sông màu ngầu đục
Sóng dập, đò chành chồng
Mái chèo, tay mạnh thúc
Ông lái thuyển qua sông
Trên bờ vài người đợi...
Mưa lất phất rơi rơi...
Ông khách lạ không nói
Khăn trùm, nón, áo tơi…
Ông lái đò thờ thẩn
Vững lòng ghìm tay lái
Đôi mắt buồn chơi vơi
Đến bến khách nhẹ giọng:
“Tiền đây, cảm ơn ông”
Ông lái đò ngơ ngẩn
Chợt nghe xác xao lòng!
Người khách lạ vội bước
Trong bóng đêm mờ dần
“Sao giọng nói quen thuộc,
Phải chăng thằng bạn thân?”
Tần ngần ông đứng đó!
Chợt nỗi buồn mênh mông
Bồi hồi và bở ngở...
Nhớ thương ngập cõi lòng..
Dù đói lạnh… cũng mặc!
Đưa rước khách lại, qua…
Ông thở dài héo hắt...
Đau vận nước, tình nhà!
Đêm nay mưa tí tách
Sương lạnh chớm vào đông
Ông mừng, trong hành khách
Có người ấy sang sông...
Ông lái đò khẽ ngâm nho nhỏ:
“...Sau khi ghé bến hãy dừng chân
Bạn xưa mấy đứa nay còn lại?
Ta chèo đò đưa khách sang sông
Đứa ra hải ngoại vì công tác...
Đứa bị đày ải kẹt trong tù...
Mầy cùng đồng chí... đi phục quốc
Khốn khổ trăm bề ở chiến khu...
Gian nan rừng, núi, qua bưng, lảng...
Mầy không nhớ ra... hay hờ hửng?
Tao vẫn một lòng, vẫn thủy chung
Đừng quên chúng ta là chiến hữu
Dù có hy sinh chẳng sờn lòng…”
Thuyền vừa cặp bến,
Khách ấy bước nhanh
Thì thầm ướt giọng:
“Tiền đây, cảm ơn ông!”
Ông lái đò thở dài
Đôi mắt buồn... lặng lẽ!
Biết đến bao giờ... Phải
Người ấy lại sang sông?
Mặt trời đã xuống bên kia
Mây chiều nhòa nhạt
Nắng hoàng hôn thoi thóp
Có những bông ô môi
Bồng bềnh trên sóng
Màu hoa tim tím xuôi theo dòng
Trên bến sông buồn !
Xóm thôn chạng vạng
Màng đêm dần buông xuống...
Người khách năm nào sang sông
Ông dõi mắt tìm...
Người chèo đò năm xưa?
Chép miệng thở dài...
Lưng trời cánh nhạn bay
Không gian mờ mịt
Dọc bến sông dài...
Le lói đèn xuồng câu...
Em bé chèo đò hỏi khách:
“Ông đang tìm ai phải không?
Bến nầy lần đầu tiên ông đến...
Hay có lần ông đã sang sông?”
Khách nhìn cô gái nhỏ, ngập ngừng:
“Ông lái đò năm trước... Em có biết,
Bây giờ, ông ấy ở nơi đâu...?”
Em bé đưa đò hồn nhiên, kể:
“…Chú em chết rồi, đêm mưa gió
Mộ chú nằm kia, trên bến sông!
Cộng thù đuổi bắt người khách lạ
Chú đã dìm ghe ở giữa dòng...
Chôn vùi lũ Cộng vô nhơn đạo
Chôn cả nỗi lòng của chú em
Chú thường nhắc đến ông khách lạ
Cùng là chiến hữu, không chỉ quen...
Hai người sanh tử ngoài chiến tuyến
Một chút tình nhà, nợ núi sông...
Đò ngang lui tới vùng Đồng Tháp
Rước kẻ mày gươm... son sắt lòng”
Ông khách lạ mắt lệ, trầm ngâm...
“...Tao nhớ chúng ta cùng đơn vị
Mình đã vào ra chốn tử sanh
Vui buồn đồng đội cùng chia xớt
Cùng cam cộng khổ, diệt thù chung
Tháng Tư Đen! Miền Nam bị mất
Mầy tù cải tạo, tao vào bưng
Trở về mầy đưa đò rước khách
Thời thế đổi thay... vẫn kiên hùng!
Nay tao trở lại, mầy nằm đó
Yên giấc ngàn thu trên bến sông!
Muôn thuở ân tình sao nói hết...
Tao thề quét sạch lũ thù chung!”
Bé đưa đò ngỡ ngàng, khẽ bảo:
“...Ông khách ơi, sao ông lại khóc!
Sao mắt ông lệ lại dâng tròng!
Có phải ông thương cho thân chú?
Người hiến dâng đời cho núi sông!”
Dư Thị Diễm Buồn
Comments
cho đi lại bài mỗi độ Quốc Hận.
Năm nay có anh Túy Hà lồng thơ trong tranh,
thật ý nghĩa sát với nội dung bài.
Chân thành cảm ơn tất cả và kính chúc bình an, khỏe mạnh.
DTDB