Có Phải Em Là Thu ? & Thu Chợt Tới (T)
*****
1-Thơ : CÓ PHẢI EM LÀ THU ? (Thơ Trần Quốc Bảo)
Lộng lẫy rừng Thu, nhìn rất lạ!
Vẫn tưởng em nhan sắc ôn nhu,
Bỗng đỏ rực, một vùng cây lá!
Chao ôi!... có thật, em là Thu?
Tiết trọng Thu huy hoàng khôi vỹ,
Bồng lai Tiên cảnh, chốn trần gian!
Ấy Nàng Thu, miền Đông Bắc Mỹ,
Xiêm y hừng hực lửa tràn lan!
Mây chói lọi, vắt ngang cửa động!
Gió lạnh lang thang, trong rừng hoang.
Sương mơ màng, chưa tàn giấc mộng.
Gấm hồng nhung, thay áo Thu vàng.
Dù Xuân sinh, ngàn hoa rực rỡ (*)
Dù Hạ trưởng, vạn vật phương cường!
Cũng không hề sắc mầu sặc sỡ,
Thậm chí tô son, đỏ mặt đường!
Vạt cỏ buồn, đợi chiều tắt nắng,
Cuối đường ánh sáng, vẫn chờ ai.
Giữa hỏa diệm sơn, Thu hoang vắng,
Ấy đó là Thu… lạ lắm thay!
Cho tôi tìm lại, Thu Quê Hương,
Áo lụa bay, vàng khắp nẻo đường!
Ngồi uống trà lipton Thanh Thế,
Đợi Thu về… Nàng rất dễ thương!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
*****
2-Thơ : THU CHỢT TỚI (Trần Quốc Bảo)
Mùa Thu chợt tới, cây chưa biết…
Gió còn ngủ quên trong lá xanh.
Liễu vẫn nghiêng đầu, hong tóc biếc,
Tường vi hoa đỏ rực trên cành!
Mùa Thu chợt đến, em vô tình…
Má núm đồng tiền, cười rất xinh,
Vẫn đem nắng Hạ, cài lên tóc,
Thấy cánh phượng rơi, bỗng giật mình!
Thời gian mở cửa cho Thu tới,
Nắng vàng hổ phách, tiết Thu phân.
Trời đất vô thường, song hữu hạn,
Con người hiện hữu, nhưng phù vân.
Thu đã về, sao Hè chưa đi?
Lửa hồng thiêu đốt Hạ Uy Di!
Bao nhiêu oan thác, nào ai biết…
Lệ Thu ướt khung trời biệt ly!
Thu đã về chưa, trên Quê Hương?
Sài gòn nhung nhớ, trời một phương.
Tụ do, Công lý… còn không nữa!
Ta gửi về Thu muôn nhớ thương!
Nhớ xưa, những thành phố sương mù…
Ban-Mê-Thuột, Kontum, Pleiku!
Quanh năm giầy saut mang bụi đỏ!
Buồn-muôn-thuở,... quanh năm mùa Thu!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.