Anh Nói Anh Về (Thơ) & Sóng Vỗ Ven Gành(Thơ tranh)
***
I- Thơ : ANH NÓI ANH VỀ (Hoàng Yến)
Lạc bốn phương trời nhớ một phương,
Nhớ hoài đôi mắt của người thương,
Anh ơi! Quê cũ chiều sương xuống,
Lòng lạnh lùng bao nỗi đoạn trường.
Anh nói anh về Xuân chửa qua,
Chờ anh cho đến lúc Xuân già.
Sơn hà, xã tắc còn nghiêng ngữa,
Trách gì người nửa địa cầu xa?
***
Bờ tre trước ngõ giờ xơ xác,
Khóm trúc vườn sau thưa thớt hơn,
Mẹ đã tuổi cao, làng đôi mắt,
Ngày lại, ngày qua bạn với buồn.
Anh nói anh về trong nắng Hạ,
Sẽ nhặt cho em xác phượng hồng,
Ba mươi năm lẻ anh còn nhớ,
Từ biệt nhau lòng vẫn luyến thương.
Anh nói anh về đợi gió Thu,
Lá vàng rơi ngập cả đường xưa,
Để nghe trong buổi hoàng hôn vắng ,
Tiếng của con tim đập thẩn thờ.
Anh nói anh về khi chớm Đông,
Lửa lòng đem sưởi ấm cho lòng,
Gió sương dẫu lạnh ngoài khung cửa.
Tình thưở ngây thơ vẫn mặn nồng.
Hoàng Yến.
***
II- Thơ Tranh : SÓNG VỖ VEN GÀNH (Hoàng Yến)
Designed by Nắng Cali
Comments
Anh nói anh về từ lúc Xuân chưa tới. Mấy lần Xuân đến Xuân đi, nay Xuân đã già mà anh vẫn bặt tăm hơi! Nhưng em không trách: em chỉ đợi chờ và đợi chờ. Phải nói nét đẹp tuyệt vời của người phụ nữ VN là ở chỗ đó!
Chùm thất ngôn tứ tuyệt có đôi đoạn biến thể mượt mà và óng ánh như tơ đã nêu bật giá trị của bài thơ từ ý đến lời.
Một thành công nữa của HY. Xin trân trọng cảm ơn./.