"Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh, Giật mình, mình lại thương mình xót xa" Có lẽ chưa có nỗi buồn nào da diết cho bằng nỗi buồn khi tỉnh rượu. Nhứt là uống rượu nhắm để tiêu sầu, mà sầu hoài hương thì nỗi sầu lại càng thêm "ghê gớm"! Dầu không ly hương, nhưng đọc mấy câu nầy, thiệt tình, td-tôi không ngăn được dòng lệ cảm: Uống, bạn già hai đứa mình cùng cạn Uống nữa đi! Uống nữa, uống thật say!
Ta về quê không cần vé máy bay Đó, đó, đó! Quê mình trong đáy cốc! Chỉ những kẻ "cầm ly" để chữa nỗi đau mới có khả năng viết nên những dòng tuyệt diệu như vầy ? Mà nầy Nhà thơ ơi! Nói chén ly hương mà sao tìm hoài không thấy chén mà lại thấy ly?
Comments
Giật mình, mình lại thương mình xót xa"
Có lẽ chưa có nỗi buồn nào da diết cho bằng nỗi buồn khi tỉnh rượu. Nhứt là uống rượu nhắm để tiêu sầu, mà sầu hoài hương thì nỗi sầu lại càng thêm "ghê gớm"! Dầu không ly hương, nhưng đọc mấy câu nầy, thiệt tình, td-tôi không ngăn được dòng lệ cảm:
Uống, bạn già hai đứa mình cùng cạn
Uống nữa đi! Uống nữa, uống thật say!
Ta về quê không cần vé máy bay
Đó, đó, đó! Quê mình trong đáy cốc!
Chỉ những kẻ "cầm ly" để chữa nỗi đau mới có khả năng viết nên những dòng tuyệt diệu như vầy ?
Mà nầy Nhà thơ ơi! Nói chén ly hương mà sao tìm hoài không thấy chén mà lại thấy ly?