Phần lớn các bài thơ luật của Ml bao giờ cũng đượm chút ít tình buồn của lữ khách vắng xa quê cha đất tổ. Nỗi buồn không se sắt, quặn thắc nhưng bàng bạc, minh mông như sương sớm, khói chiều trên vùng sông nước Cửu Long làm xa xót lòng người. Bài hồi ký về đất Vãng thời thơ ấu làm tôi nhớ Anh hết sức. Thì ra, được nầy mất kia là luật trời, biết làm sao hơn bây giờ. Giữ được chút tình Quê hương, kể ra, cũng là đủ lắm: Mắt buồn lặng ngắm cảnh trời xa... Về phép đối, nếu tính thêm về "ý" theo DQH thì hình như... chưa chuẩn lắm. Coi lại coi có đúng vậy không, Bạn hiền./.
Comments
Mắt buồn lặng ngắm cảnh trời xa...
Về phép đối, nếu tính thêm về "ý" theo DQH thì hình như... chưa chuẩn lắm. Coi lại coi có đúng vậy không, Bạn hiền./.