Khi tiếng súng im bặt trên Quê hương thống khổ, Hòa bình thật sự được lập lại. Khói lửa đã dứt nhưng máu lệ một dòng vẫn tuôn rơi vì những bi kịch đứt ruột xé gan. Biết rằng quá khứ phải quên, nhưng làm sao quên được dễ dàng. Thế nên cứ khổ dài dài...Tỉ như một viên đạn lạc vào đầu làm em nhỏ gục ngã ở độ đúng ra, phải ngồi trên ghế nhà trường! Ai trách nhiệm chánh đây? Chú-măng-sữa bóp cò? Chú tải đạn? Chú khoác tay hiệu lịnh? Chú vẽ phóng đồ? Chú ký lịnh hành quân? Chú ẩn núp trong hầm thép dầy cả mét quát la bên máy truyền tin? Chú ở bên Tàu? Chú ở bên Tây? Đúng. Chú nào cũng đúng cả. Nhưng chú Tàu, chú Tây cũng như ta, có được tự do đâu! Chú bôi mặt người nhưng lại là nô lệ cho chính cuồng vọng của mình. Trở lại "Em đi'. Thế sự còn không trách, nỡ nào lại trách Em! Dầu sao Em cũng đã trọn vẹn với anh 5 năm rồi, hơn xa khối người-bữa-trước-bữa-sau.Cái hay là chỗ anh đau nhưng không trách: Anh về tìm lại dư âm, Nghe trong tiềm thức âm thầm cô đơn. Như lời tâm sư tỉ tê, tênh buồn cho thân phận hẩm hiu riêng, cam đành tan biến trong vận hội chung./.
Comments
Trở lại "Em đi'. Thế sự còn không trách, nỡ nào lại trách Em! Dầu sao Em cũng đã trọn vẹn với anh 5 năm rồi, hơn xa khối người-bữa-trước-bữa-sau.Cái hay là chỗ anh đau nhưng không trách:
Anh về tìm lại dư âm,
Nghe trong tiềm thức âm thầm cô đơn.
Như lời tâm sư tỉ tê, tênh buồn cho thân phận hẩm hiu riêng, cam đành tan biến trong vận hội chung./.