Đừng Xa Tôi & Một Lần Mơ & Hãy Như Là Phiến Đá (T)
*****
1- Thơ : ĐỪNG XA TÔI (Nguyễn Vạn Thắng)
Đừng xa tôi ...cơn mưa chiều mùa Hạ
Tháng năm dài vương vấn chuyện buồn vui
Kỷ niệm xưa dấu ái đã chôn vùi
Vần thơ cũng nhạt mầu theo năm tháng
Đừng xa tôi ...khi Thu về giá lạnh
Nắng nhạt dần tìm đâu chuỗi ngày xưa
Em xa tôi - Còn đâu phút vui đùa
Tình nghiệt ngã khi Thu về réo gọi
Đừng xa tôi ...để tim lòng mòn mõi
Điệp khúc buồn ru giấc ngủ ngàn năm
Giòng thời gian theo dấu bước gọi thầm
Anh sẽ khắc trong tim niềm thương nhớ
Đừng xa tôi ...những mùa hoa phượng nở
Nắng sân trường mờ nhạt theo thời gian
Còn không em hay mộng đã phai tàn
Tình chợt đến để rồi xa nhau mãi
Em xa tôi ...để vần thơ ghi lại
Lời u buồn vương vấn phút bên nhau
Hình bóng em trong tôi thuở ban đầu
Thương nhớ quá! Lời chân tình ngày ấy...
Đừng xa tôi ...để mình tôi ở lại
Dấu chân buồn cô lẻ chỉ riêng tôi
Đã bao năm xa vắng tiếng em cười
Tình đã chết trong tim niềm hy vọng...
Nguyễn Vạn Thắng
*****
2- Thơ : MỘT LẦN MƠ (Nguyễn Vạn Thắng)
Đã bao lần anh mơ về phố nhỏ?
Nơi đã từng dạo phố buổi chiều mưa
Con đường quen, nắng ấm buổi hẹn hò
Em khẽ nói: "Đừng bao giờ xa nhé "
Trong tình yêu đã bao lần rơi lệ ?
Phút bên người, rồi lại phải chia tay
Từ giã nhau cho mắt lệ rơi đầy
Anh rời Nước, em quê nhà ngóng đợi
Còn không em những chiều mưa rớt vội
Giọt rơi buồn thấm ướt bờ mi em
Hàng phượng yêu trong gió nhẹ ru êm
Như điệp khúc reo vui chiều dạo phố
Đây trường Luật tay ôm chồng sách vở
Nơi giảng đường tụ tập lớp sinh viên
Tiếng cười vui, nhộn nhịp nói luyên thuyên
Em bỡ ngỡ ngày đầu tiên họp mặt
Anh vẫn nhớ bên nhau tình rất thật
Nắng vàng lên tô điểm nét môi cười
Đưa em về giữa rừng lá Thu rơi
Nhặt chiếc lá trao nhau lời hẹn ước
Còn không em áo lụa hàng tha thướt
Những chiều mưa bên ghế đá ta ngồi
Vắng xa rồi thương nhớ mãi khôn nguôi
Tình nghiệt ngã cho tim lòng khép kín
Anh phương này ôm sầu vương kỷ niệm
Lời hẹn hò ngày ấy đã chia xa
Tiếng mưa rơi lòng thêm nhớ quê nhà
Tình hai đứa tháng ngày xa cách biệt ...
Nguyễn Vạn Thắng
*****
3- Thơ : HÃY NHƯ LÀ PHIẾN ĐÁ (Nguyễn Vạn Thắng)
Tình chợt đến ...rồi đi không lối hẹn
Để lòng buồn, vương vấn lời tình thơ
Giòng thời gian mòn mõi nhạt phai mờ
Hay tình đã ...cạn dần theo năm tháng
Có những lúc, chiều mưa buồn trống vắng
Gió lạnh về, vương vấn nỗi cô đơn
Bao mùa sang, ôm nỗi nhớ vào lòng
Mùa Hạ đến, tiếng ve sầu ray rứt
Bao lần Thu, lá vàng đêm thao thức
Nhớ thương hoài ...lòng nhớ mãi khôn nguôi
Xa nhau chi cho lá úa rụng rời ?
Trời mây xám, giọt mưa buồn đọng lại
Anh vẫn muốn tình luôn hoài tồn tại
Để không còn nỗi nhớ phút chia tay
Để lệ thôi nhỏ xuống ướt vai gầy
Và tình cảm vun đầy trong tim mãi
Nếu đã bảo yêu nhau đừng ái ngại
Phút giây buồn là thử thách tình ta
Vần thơ yêu đan kết chuỗi ngọc ngà
Như phiến đá nghìn năm còn mãi đợi
Có những lúc tim lòng như réo gọi
Thuở hẹn hò nồng thắm, nụ tình trao
Môi tìm môi, quên hết chuỗi ngày sầu
Nghe hơi thở quyện vào lòng nhung nhớ ...
Nguyễn Vạn Thắng