Kiếp người như chiếc lá thôi
Xanh mơ thoáng chốc ... đến thời vàng khô
Vui buồn còn đọng trang thơ
Long lanh thương những giọt mưa mắt người
Nhân gian ai khóc ai cười
Mùa thu nào chẳng lá rơi ... Bao giờ !
Thu vào đất mộng trời mơ
Ghi danh để tháng năm chờ gọi tên
Lá vàng rơi xuống miền quên
Là mùa ghi nhớ một nền tương tri
Đêm này cầm bút xin ghi
Trăng thu hắt ánh dịu kỳ chứng minh.
Thơ: Thanh Quang
( From : iini.net )