Đầu năm...cứ thế nuôi hy vọng
Không lẽ trầm luân chẳng lối về?!
Từ lâu ta vẫn là chiếc bóng
Hiu hắt bên đường vẫn bước, lê.
Thương thân lưu lạc bên đời rộng
Sớm hôm xuôi ngược...rất mông lung!
Như thuyền chới với trên đầu sóng
Lênh đênh, trôi dạt giữa muôn trùng!
Thuở quan san đã thành cổ tích
Vòng sinh tử khép kiếp phiêu bồng
Thắp ánh hoa đăng soi đáy vực
Soi thấu hồn ta với hư không.
Mỗi năm mơ một màu nắng mới
Gió lặng, trời quang, ấm mặt người
Mong nguyên tiêu sáng đêm cứu rỗi
để sông núi sớm dậy nguồn vui.
Thì cũng miên man trời viễn xứ
khi thời gian trỗi một vòng quay
Treo lên cánh gió hồn lữ thứ
Cứ thế mà trôi tháng với ngày!
Huy Văn
Comments
Trăng rất quen mà sao chẳng quen..."
(Nguyên Sa)
Tâm trạng người lữ thứ là như thế đó. Xuân đến rồi Xuân đi. Xuân đi rồi Xuân lại về. Nhưng tuổi trời của chúng ta có đi mà không có về: đi là đi miết, vậy thôi.
Trời trăng trên đất khách buồn và lạ tại vì lòng cứ dằn dặt hoài hương.
Tội cho mình như căm, như điếc. Thương cho người cứ mãi vấn vương./.