nắng trở mầu hoa, chiều xuống thấp
lá vàng rơi đẫm những mù sương
ai ngồi bên cửa chờ thu đến
trĩu nặng sầu tư thu cố hương
nỗi nhớ trôi về vùng kỷ niệm
xôn xao mờ dấu thuở lên đường
quê xa khắc khoải thu Hà Nội
mây nước giăng mù bao vấn vương
sầu rụng lá bàng qua phố nhỏ
bàn chân phiêu bạt lạnh vầng trăng
bé thơ nhóm lửa đời gian khổ
chôn cả niềm vii đón chị hằng
thu vẫn mênh mang trời đất rộng
mưa nhòa lên Huế nỗi bâng khuâng
Sài gòn thu khép chiều se lạnh
cổ bánh đèn hoa chút ngại ngùng
người vẽ mùa thu bằng nước mắt
bao giờ xóa được nỗi sầu chung
quê hương thu đến, buồn vui nhỉ?
quê tạm người xa vẫn lạnh lùng.
mpđ
Comments
quê tạm người xa vẫn lạnh lùng.
Phải chăng hồn Nỗi Sầu Thu quy tụ về câu cuối cùng chan chứa ân tình nầy, đến nỗi QNN và CH phải tắm tắc khen là vần điệu hay, tuyệt vời?
Thơ của thi sĩ pro đọc cũng có khác, vần điệu hay quá anh MPĐ ạ
Rất cảm phục!
Em,
nn
CH