Đường vắng chiều Xuân bóng nhạt mờ
Một mình thơ thẩn thả hồn mơ
Thương về kỷ niệm ngày xưa ấy
Đã mấy Xuân sang có đợi chờ
Thời gian nuối tiếc tháng năm dài
Tết đến vui mừng được mấy ai Tiếng pháo giao thừa sao vắng lạ
Ngoài hiên gió lạnh, tuyết rơi đầy
Nhớ mãi khôn quên buổi hẹn hò
Xuân nào trên phố buổi chiều mưa
Tóc dài buông xõa bờ vai nhỏ
Mưa thấm bờ mi, nét dại khờ
Hai đứa giờ đây cách biệt rồi
Tình buồn hai ngã đã chia phôi
Em phương trời ấy còn nhung nhớ
Xuân đến sao lòng thấy tả tơi ?
Lời cuối chia tay luống nghẹn lời
Anh rời phố thị để ra khơi
Tháng Tư năm ấy còn vương vấn
Kẻ ở người đi tủi ngậm ngùi
Giờ đây xứ lạ đón Xuân sang
Hoa lá trên cây cũng úa tàn
Đông đến thêm buồn nơi đất khách
Mộng tình tan vỡ với thời gian
Phố vắng người thưa, tuyết lạnh lùng
Rượu nào sưởi ấm buổi chiều đông ?
Người vui chào đón mừng Xuân mới
Sao mãi trong tôi với nỗi lòng
Nguyễn Vạn Thắng
Comments
Cách ly nhau từ hè-khiếp-đảm. Rồi tản lạc, người một người một ngả. Nơi đất khách, hoa lá Xuân có ủ ê không, sao lòng lữ khách lạnh lùng băng tuyết?
Người vui chào đón mừng Xuân mới
Sao mãi trong tôi với nỗi lòng.
Té ra, vui buồn do lòng ta là chánh, chớ đâu do ngoại cảnh!
Ý vướng vít tâm sự trầm buồn, lồng trong hình thức bâng khuâng xa vắng, biến "Dấu Xuân Xưa"thành tình thi giá đáng trăm vàng./.