Thức giấc giữa khuya ôm nỗi nhớ
Trông về quê Mẹ lệ sầu tuôn
Chiều Xuân ấm áp chiều thơ dại
Tiếc nhớ lòng con chất ngất buồn !
Chuông vọng giao thừa đêm quạnh vắng
Chợt nghe xao xuyến buổi đông tàn
Những chiều lặng lẽ, hồn se thắt
Đất lạ quê xa , cảnh phụ phàng!
Hạt muối thăng trầm, ơn của Mẹ
Thay Cha , vất vả đêm ngày lo
Thăm con “Cải tạo” đau lòng lắm
Con biết Mẹ buồn chẳng nói ra!
Mấy chục năm dài xa tuổi Mẹ
Cuộc đời tẻ nhạt chẳng còn Cha
Nay con no đủ không còn Mẹ
Ơn Mẹ chưa đền lệ xót xa
Tỵ nạn xứ Người chăn nệm ấm
Mà sao buồn tủi bước bơ vơ
Chiều 30 chiều cô đơn quá
Hoang lạnh lòng con mắt lệ mờ
Con chẳng thiết chi ngày tháng nữa
Một đời dâu bể có gì vương?
Mặc ai tô điểm đời hư ảo
Thương mảnh hồn đơn, lạnh bước đường!

Mặc Khách
Comments
Đừng để sầu lên mắt Mẹ, nghe không!
Không biết ai đã sáng tác ra 2 câu thơ đó. Cố công tìm cũng không được. Tổ tiên ta có truyền thống bưng bít công nghiệp của mình.Sự nghiệp lẫy lừng của Phạm Lãi không khẳm được chiếc thuyền con mải miết tung tăng giữa hồ trăng sóng nước:
Sóng về xóa dấu chân không,
Bỗng dưng thuyền đã bên dòng Chân như.
Các bài thơ về Mẹ, tuy không chuyên nghiệp,vẫn có khả năng xúc động lòng người. Chất trung thực của bài thơ khiến người đọc mất Mẹ phải ngẩn ngơ,cúi đầu, chặm mắt:
Tỵ nạn xứ người, chăn nệm ấm,
Mà sao buồn tủi bước bơ vơ.
Chiều 30, chiều cô đơn quá,
Hoang lạnh lòng con, mắt lệ mờ.
Nghe nói Đầu Xuân nầy có mấy thanh niên đâm Mẹ, chém Cha đến chết. Suy nghĩ hoài, không tìm ra lời giải! Trời ơi, hay là Trời chỉ dành 2 chữ Hiếu Nghĩa cho mấy lão già sáng đau chiều ốm?