Không hiểu sao, khi tuổi thơ cạnh ta thì ta khi thường, phụ bạc; đến khi giựt mình tỉnh giấc mơ hoa, tuổi thơ rơi rụng nhiều rồi, ta mới hối tiếc! Biết hối tiếc thì "sự" đã rồi: Nâng niu tuổi học trên tay Đỏ tươi sắc thắm như ngày tháng nao Ta nâng niu tuổi thơ rơi dãi, nhưng tuổi thơ mây khói đâu chịu nằm yên. Mặc sức cho người cầu khẩn, tuổi thơ vẫn tung cánh bay cao. Bài thơ nhắc ta phải biết trân quý và sử dụng đúng mức từng khoảnh khắc, từng phút giây hiện tại./.
Comments
Nâng niu tuổi học trên tay
Đỏ tươi sắc thắm như ngày tháng nao
Ta nâng niu tuổi thơ rơi dãi, nhưng tuổi thơ mây khói đâu chịu nằm yên. Mặc sức cho người cầu khẩn, tuổi thơ vẫn tung cánh bay cao.
Bài thơ nhắc ta phải biết trân quý và sử dụng đúng mức từng khoảnh khắc, từng phút giây hiện tại./.