Cuộc tình đánh mất nào cũng rơi nhiều nước mắt. Mới vừa đánh mất thì nước mắt lại tốn nhiều hơn. Như vị đắng của cà phê, vị gay của thuốc lá tuy khó chịu nhưng dư sức gây ghiền. Tình yêu cũng vậy. Biết rằng tình yêu đôi lứa tạo khổ nhiều hơn sướng, nhưng cứ một kẻ hòng ra khỏi thì có cả chục mạng mong tìm vào. Đúng đòi là thế: Tôi khóc tình tôi lại lỡ làng, Cầm bằng nhở bước chuyến đò ngang. Tạo hóa độc tài và độc quyền sinh sát. Nhưng con người lại khá bình đẳng trước lẽ mất còn. Bởi ai cũng có thể "ra đi" bất cứ giờ giấc nào mà không được quyền hỏi tại sao và bao giờ! Có điều chắc chắn là ai cũng phải một lần "qua cầu"! Có anh bạn hễ mỗi lần nghe ai qua đời , ảnh đều vui lên và thốt:" Thế là có phước!" Nghĩ kỹ, cũng có lý lắm! Nhứt là khi di ngôn đã được thực hiện đủ đầy. Thế thì thương nhớ nào có ích chi! "Khóc tình" gồm 4 đoạn tứ tuyệt hết sức chỉnh chu, hỗ trợ đắc lực tâm tình sương phụ!
Comments
Tôi khóc tình tôi lại lỡ làng,
Cầm bằng nhở bước chuyến đò ngang.
Tạo hóa độc tài và độc quyền sinh sát. Nhưng con người lại khá bình đẳng trước lẽ mất còn. Bởi ai cũng có thể "ra đi" bất cứ giờ giấc nào mà không được quyền hỏi tại sao và bao giờ! Có điều chắc chắn là ai cũng phải một lần "qua cầu"! Có anh bạn hễ mỗi lần nghe ai qua đời , ảnh đều vui lên và thốt:" Thế là có phước!" Nghĩ kỹ, cũng có lý lắm! Nhứt là khi di ngôn đã được thực hiện đủ đầy.
Thế thì thương nhớ nào có ích chi!
"Khóc tình" gồm 4 đoạn tứ tuyệt hết sức chỉnh chu, hỗ trợ đắc lực tâm tình sương phụ!