Còn Việt Cộng, Mất Quê Hương & Đừng Cấm Sào Sâu (T)
*****
1- Thơ : CÒN VIỆT CỘNG, MẤT QUÊ HƯƠNG ...(Ngô Minh Hằng)
Hôm nay Tàu chiếm Hoàng Sa
Ngày mai sẽ cả sơn hà lâm nguy !!!
Họa Bắc thuộc chẳng nghi vấn nữa
Mà ngày càng như lửa, lan nhanh
Nhưng ai cho giặc vào thành?
Quyền đâu Tàu dám tung hoành nước ta ???
Ai cho phép Hoàng Sa, lũ chệt
Đặt giàn khoan lấy hết tài nguyên ?
Ai hèn, cúi mặt lặng yên
Nhưng đàn áp kẻ đứng lên gọi đời ???
*
Ôi, cộng Việt xé tơi sông núi
Dâng cộng Tàu để đổi súng - tăng
Chiến tranh phát động xâm lăng
Vượt dòng Bến Hải hung hăng giết người
Làm đất nước tơi bời tan nát
Làm miền Nam khổ nạn, điêu linh
Rước Tàu về giết dân mình
Chính là bè lũ Ba Đình đó thôi !!
*
Nay bờ đã vỡ rồi, vỡ nát
Nước tràn ra như thác, trăm dòng
Hỡi ai con Lạc cháu Hồng
Đứng lên mà cứu non sông giống nòi
Hãy nắm lấy cơ trời, vận nước
Vai chen vai đảm lược vùng lên
Đảng đem tổ quốc đảng nghiền
Thì ta không thể đứng yên mà nhìn !
Mau vùng dậy kẻo nghìn năm nữa
Nước dân ta Tàu khựa xé tan
Vùng lên diệt đảng bạo tàn
Dẹp loài Hán tặc mà an sơn hà
Ta phải giữ lấy nhà, lấy nước
Như Ông Cha muôn trước kiêu hùng
Bình Nguyên, phá Tống lẫy lừng
Liễu Thăng, Hoằng Tháo đã từng đầu rơi
*
Đã đến lúc thét lời quyết chiến
Vì quê hương phải tiến lên thôi
Nếu ta muốn được bằng người
Tự quyền, tự chủ, sống đời tự do
Và muốn được ấm no hạnh phúc
Nhìn năm châu không nhục, không hèn
Thì mau ta hãy đứng lên
Gương cờ chính nghĩa, viết thiên sử hùng
Việt cộng phải cáo chung, phải chết
Để Việt Nam oanh liệt quật cường
*
Còn Việt cộng, mất quê hương
Hỡi ta, toàn quốc, can trường vùng lên !!!
Ngô Minh Hằng
*****
2- Thơ : ĐỪNG CẮM SÀO SÂU (Ngô Minh Hằng)
Chọn lối sống nào anh chị chọn đi
Đây đất tự do không ai ép buộc
Sống đời trung thành thương dân xót nước
Khi nước dân đang trong cảnh nguy nàn
*
Sống ngẩng cao đầu không hổ Việt Nam
Dù thua thiệt, dù cô đơn, hạn hẹp
Nhưng khí phách vẫn can trường, sắt thép
Chẳng để bao giờ ta đánh mất ta
*
Lối sống giữ tròn chính nghĩa quốc gia
Vì danh dự, vì lương tâm, trách nhiệm
Vì tổ quốc, vẫn giữ điều tâm niệm
Bổn phận ta với nước vẫn còn đầy...
*
Hoặc chọn cuộc đời vuốt mặt, phủi tay
Để vô cảm, không băn khoăn thổn thức
Mặc đồng bào đang oan khiên đáy vực
Mặc đảng bạo tàn bán đứng quê hương
*
Tổ quốc riêng mình ? Sao phải xót thương ? !
Là việc đảng, đảng toàn quyền định đoạt !
Lịch sử xa rồi Đống Đa, sông Hát
Nhắc lại ích gì Nguyễn Huệ, Trưng Vương ?!
*
Cứ biết hôm nay, sống cảnh thiên đường
Miễn có đủ rượu ngon và gái đẹp
Miễn lắm bạc tiền, dù làm con vẹt
Dù cúi đầu quì gối trước ngoại bang
*
Dù cướp dân đen, thu vét bạc vàng
Ai chết mặc, miễn đảng còn là được !
CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH thế là đúng hướng
Nước mất, dân đau chứ thiệt chi mình !!!
*
Nếu ra nước ngoài cũng kệ người khinh
Theo lịnh đảng, cứ gian hùng nghị quyết
Ngậm máu mà phun, phun cho Quốc mệt
Quốc mà buông là đảng nắm cộng đồng !
Gắp lửa (1) càng nhiều càng được tuyên công
Đúng chính sách lại đạt cao thành tích
Đấy, đời sống nào các anh chị thích
Thì cứ tha hồ lựa chọn, tự do…!
*
Cũng chẳng cần chờ khi tóc màu tro
Mới thấy được những oán hờn vay trả
Cứ nhìn xác Hồ biết ngay hậu quả
Dẫu chết đi, bia miệng vẫn muôn đời !
*
Thích lối sống nào, cứ chọn, người ơi
Dùng trí óc, lương tâm mà chọn nhé
Đừng để cháu con bị đời biếm nhẽ
Không dám ngẩng đầu vì tội cha ông ...
*
Đừng để anh em, cô bác giống dòng
Phải hổ thẹn vì gia đình, huyết thống
Cứ tay cướp rồi tay kia nổi trống
Thì thế nhân ai mà chẳng chê cười ?
*
Được sinh ra, ai cũng thể là người
Nhưng tư cách mới làm nên giá trị
Ngôn ngữ, hành vi, tính tình, ý nghĩ
Sẽ tự phân đẳng loại mỗi con người
*
Kẻ có tâm thì họ chọn lối đời
Sống lợi ích cho nhân quần xã hội
Còn kẻ bất lương ngại gì phạm tội
Ác độc, tham tàn, bán nước, giết dân ...
*
Vâng, chọn đi, ta sống chỉ một lần
Thì hãy sống có lương tâm, trách nhiệm !
Để nếu lúc đời vô thường, đột biến
Khi đưa tay còn có những bàn tay...
*
Hãy nhớ phù du là kiếp sống này
Chớ cắm sào sâu mà rồi khó nhổ ̣! (2)
Phật đã dạy cõi đời là bể khổ
Xin đừng thêm đau xót nữa cho đời ...
Ngô Minh Hằng
1- tục ngữ VN - Gắp lửa bỏ tay người: Vu khống, gieo tiếng ác, oan vạ cho người.
2- tục ngữ VN - Cắm sào sâu khó nhổ: Đi sâu vào một việc gì thì khó gỡ ra. Ý khuyên con người làm việc gì cũng phảinghĩ đến hậu quả, không nên quá đáng mà hối không kịp, tự mình hại bản thân mình.