Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
Huỳnh Minh Nhật
Comments
Mộng vàng nay đã phai tàn!
Lệ tình nóng bỏng, lỡ làng tơ duyên
Đau lòng mắt lệ triền miên
Khóc tình dang dở, khóc duyên bẽ bàng!
Cũng đành lỡ bước sang ngang
Hải âu, tung cánh ngút ngàn trời cao
Còn đây cay đắng nghẹn ngào
Cố quên sao vẫn dạt dào nhớ thương.
Lang thang phố biển hoàng hôn
Mây chiều giăng mắc tím hồn mưa hoang
Sóng đùa ướt gót đài trang
Viết trang tình sử bẽ bàng lệ rơi !
LNTD