Hà Nội yêu, bao giờ về thăm lại
Nhớ Thu nào, héo hắt chiều Hồ Tây
Giã từ nhau ... ngày ấy lá rơi đầy
Mưa rất nhẹ, đủ làm em ướt áo
Hà Nội yêu, sao quên thời thơ ấu
Tuổi học trò, trang mực tím thương yêu
Nhận thư em, đọc suốt cả buổi chiều
Lòng vui sướng, rộn lên niềm khôn tả
Hà Nội yêu, cơn mưa chiều vội vã
Con phố buồn, vẫn tấp nập người qua
Nắng hàng hiên, mờ nhạt dấu phai nhòa
Hạt mưa rớt thấm vào lòng nỗi nhớ
Hà Nội yêu, sao quên chiều lộng gió
Hai đứa mình gom nhặt trái sấu chua
Phố Tràng Thi hàng cây sấu trái mùa
Nhặt trái chín vào bàn tay nhỏ bé
Hà Nội yêu, dấu chân buồn cô lẻ
Bước chân gầy, trên phố nhỏ đìu hiu
Bao năm xa, nhớ mãi cơn mưa chiều
Con phố cũ, nỗi sầu lên muôn thuở
Lòng nhủ thầm phải nói tiếng yêu em
Chiều Thu xuống nắng hồng lên đôi má
Hà Nội yêu sao quên mùa hoa sữa
Đường Nguyễn Du trên lối cũ đi về
Ta dìu bước đưa nhau vào tình ái...
Nguyễn Vạn Thắng