Ở Nơi Không Có NGÀY NHÀ GIÁO - ĐỖ BIÊN QUỐC
Đọc truyện nầy gợi tôi nhớ lại một vài kỷ niệm lúc tôi mới ra trường đi dạy học ở BD. Trước 30/4/75 ở miền nam VN không có ngày 20 tháng 11 "Hiến Chương nhà giáo". Tuy vậy nghề giáo thuở ấy được coi là một nghề cao quí rất được mọi người trong xã hội tôn trọng.
Lúc đó tôi đón xe đò hoặc xe lô đi Bình Dương ở ngã tư Lê văn Duyệt và Phan Thanh Giản. Nhìn cách ăn mặc của tôi chú lơ xe biết tôi là cô giáo nên khi tôi trả tiền chú tự động bớt 20% cho tôi, tôi đi bất cứ xe nào cũng được bớt y như vậy cho dù đó không phải là luật lệ bắt buộc phải theo mà do lòng tử tế của người dân miền nam đối với những người làm nghề dạy học.
Ở tỉnh nhỏ nên người ta mau quen mặt nhau. Người dân thuở đó còn chất phác và hiền lành lắm! Khi có dịp tiếp xúc với chúng tôi, phụ huynh khúm núm xưng con với cô thầy giáo! Chúng tôi mặc áo dài nên người ta biết chúng tôi là cô giáo còn các thầy đi xe đò cũng được bớt như chúng tôi. Không biết làm cách nào người ta phân biệt được giữa người thầy và người thường?
Có lần tôi ngồi cạnh bên một người lính trẻ, khi chú lơ đến lấy tiền, anh lính lẵng lặng trả tiền cho tôi dù trước đó anh không hề nói với tôi một tiếng nào. Vì ngồi ngang vai nhau nên tôi không thấy mặt anh, không biết tên anh cũng như cấp bậc. Tôi gửi tiền lại cho anh nhưng anh không lấy. Anh nói "Tôi hân hạnh được ngồi cạnh cô giáo xin cô cho phép tôi được làm chuyện tôi thích". Đó là một lần duy nhất tôi gặp anh.
Đến nay đã 50 năm trôi qua tôi vẫn còn nhớ mãi hành động phóng khoáng của anh lính trẻ Sư đoàn 5 Bộ Binh. Tôi vẫn nhớ mình còn nợ anh lính ấy một vé xe đò từ Bình Dương về Sài Gòn. Đó là cái duyên tạo ngộ duy nhất trong đời giữa tôi và anh lính trẻ SĐ5BB mà tôi không biết tên cũng không biết mặt cho dù chúng tôi ngồi cạnh nhau trong suốt thời gian từ Phú Cường về đến đầu đường Hiền Vương và Lê văn Duyệt Chả Quế
~ooOoo~
Ở Nơi Không Có NGÀY NHÀ GIÁO - ĐỖ BIÊN QUỐC
A- NHÀ GIÁO Ở NƯỚC NHẬT - Phạm Văn Hơn

Năm ngoái, tôi có dịp tham gia một diễn đàn doanh nghiệp tổ chức ở TP Osaka (Nhật Bản). Điều đáng nhớ không phải là món cá nóc ăn theo kiểu sashimi danh bất hư truyền mà là cuộc tiếp xúc gần gũi với một nhà giáo tóc đã hoa râm, sống tại thành phố này. Tiếng Nhật của tôi vẻn vẹn chỉ có từ arigato (cảm ơn) nên tôi và ông giao tiếp chủ yếu bằng tiếng Anh. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên ông là Yamamota và ông nói tiếng Anh khá giỏi, xét ở cái tuổi cao niên như vậy. Ông từng đôi ba lần đến Việt Nam nên chúng tôi thân thiết ngay từ lúc đầu gặp mặt. Vì phải ở lại dăm ba tuần sau buổi gặp các doanh nghiệp Nhật nên tình cảm giữa chúng tôi càng gắn kết, thậm chí ông còn tặng tôi một cái huy hiệu nhà giáo gắn vào áo vest tôi mặc hàng ngày.

Tôi rất cảm kích và sực nhớ đến ngày 20-11 ở Việt Nam nên hỏi ông, ngày nhà giáo ở Nhật Bản có phải là ngày nghỉ và được tổ chức như thế nào. Ông tròn mắt nhìn tôi và đáp, ở Nhật Bản không có ngày lễ nào dành cho các nhà giáo. Nghe câu trả lời của ông, tôi bán tin bán nghi, không biết ông nói đùa hay nói thật và trộm nghĩ: “Tại sao một đất nước có nền kinh tế, có trình độ khoa học và công nghệ phát triển cao như vậy mà lại không có ngày tôn vinh các nhà giáo, tôn vinh sự đóng góp của họ như vậy?”

Một lần, sau giờ dạy ở trường, ông Yamamota có nhã ý mời tôi về nhà chơi, một dấu hiệu cho thấy sự tin cậy của người Nhật với một vị khách lạ (thường người Nhật sống khép kín, ít khi mời ai tới nhà). Nhà ông Yamamota sống cách xa trường nên chúng tôi quyết định đi bằng xe điện ngầm. Vào giờ cao điểm nên các toa xe đông chật cứng. Khi vào được bên trong, tôi bám lấy thanh ngang trên tàu để giữ mình tránh va chạm với các hành khách khác.
Bỗng nhiên, một cụ già ngồi kế bên đứng dậy nhường ghế cho tôi. Không hiểu thái độ kính trọng của người đàn ông cao tuổi, tôi nhất quyết từ chối lời mời, song do ông bày tỏ sự thiết tha nhiều lần nên tôi buộc phải ngồi xuống. Sau khi bước ra ngoài, tôi có hỏi ông Yamamota về hành động đó, ông mỉm cười chỉ vào cái huy hiệu tôi đeo trên áo, nói: “Ông già đó nhìn thấy cái huy hiệu giáo viên của anh và vì sự kính trọng với nghề nghiệp của anh nên đã nhường chỗ ngồi cho anh”.
Tôi tròn xoe mắt vì nhiều cái lạ ở đất nước có cách hành xử hết sức nhân văn với con người và thiên nhiên, mà không nơi đâu có được. Và tất nhiên, vì lần đầu đến thăm nhà thầy giáo Yamamota nên không thể đến bằng tay không, cần mua một món quà gì đấy. Tôi chia sẻ ý nghĩ ấy với ông Yamamota và được ông nhất trí ủng hộ. Ông nói phía trước có một cửa hàng dành cho giáo viên, nơi có thể mua hàng với giá rẻ hơn các nơi khác.
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Thưa ông, ông nói là cửa hàng có giá ưu đãi dành cho giáo viên?” Gật đầu khẳng định, ông Yamamota nói: “Ở Nhật Bản, nghề nhà giáo là nghề cao quý nhất, nghề được kính trọng nhất. Các doanh nghiệp Nhật rất vui mừng khi các nhà giáo đến cửa hàng của họ, vì họ coi đó là vinh dự lớn nhất cho bản thân”.
Trong thời gian ngắn ngủi lưu lại Nhật Bản, tôi đã chứng kiến không ít lần người dân nơi đây tỏ lòng thành kính với những người theo nghiệp phấn trắng, bảng đen. Trên tàu điện ngầm có chỗ ngồi dành riêng, ở mọi nơi có cửa hàng riêng, giáo viên không phải đứng xếp hàng khi chờ các phương tiện giao thông công cộng…

Như thế, nhà giáo Nhật đâu cần một ngày dành riêng cho họ nữa, vì đơn giản ngày nào trong đời cũng dường như là ngày lễ với họ!
Kể lại câu chuyện ngắn này, tôi hy vọng rồi một ngày nào đó trong xã hội chúng ta, nhà giáo có thể tự hào với thiên chức của mình!
Đỗ Biên Quốc
LeVanQuy sưu tầm
❤ ❤
Phạm Văn Hơn

B- BẠN CÓ BIẾT: Ở NHẬT BẢN KHÔNG HỀ CÓ NGÀY NHÀ GIÁO
Tại Nhật Bản nền giáo dục rất phát triển và có tầm ảnh hưởng lớn trên Thế giới. Con người Nhật Bản từ lâu cũng đã coi trọng việc giáo dục, đào tạo con người vì con người là nhân tố góp phần gây dựng nên một đất nước Nhật cường thịnh như ngày nay. Hơn nữa chất lượng học tập, chất lượng giảng dạy của họ cũng được xếp vào top đầu Thế giới. Nhưng Nhật Bản không hề có ngày nhà giáo. Vậy tại sao? Một đất nước coi trọng giáo dục, lễ nghi như Nhật lại không hề có ngày nhà giáo?

“Sensei” từ phiên âm Romaji theo tiếng Nhật nghĩa là người thầy. “Sensei” bày tỏ sự kính trọng cao nhất với nững người sinh ra trước. Nhật Bản, một trong những nước phát triển như vậy lại chẳng hề có ngày dành cho giáo viên? Câu trả lời rất đơn giản: Ngày nào cũng là ngày Nhà giáo ở Nhật. Nghề nhà giáo cũng như các nghề nghiệp khác đều được coi trọng. Mọi người đều tôn trọng nghề nghiệp của nhau. Họ làm việc không vì ngày gì cả, đơn giản vì nghĩa vụ mà thôi.
Câu trả lời thực ra cực kì đơn giản. Ở Nhật Bản không có ngày Nhà giáo, vì bất kì ngày nào cũng là ngày Nhà giáo! Tất cả những người làm giáo viên luôn luôn được tôn trọng trong mọi hoàn cảnh, vào bất kì thời gian hay địa điểm nào.

Việc đầu tiên mỗi ngày mà các học sinh Nhật làm khi đến trường, lớp là cúi chào thầy cô thật lễ phép. Tư thế cúi gập người 90 độ bày tỏ sự tôn trọng với thầy cô của mình. Thầy cô giáo “sensei” nhưng một tấm gương làm chuẩn cho các học sinh của mình, gương mẫu, sống chuẩn với đạo đức.
Để xứng đáng với sự tôn trọng đó của xã hội, những người thầy người cô phải cống hiến cả cuộc đời mình để uốn nắn từng đứa trẻ thành những công dân gương mẫu của xã hội.

Ở Nhật Bản có một điều đặc biệt, học sinh không phải làm bất cứ bài thi nào cho đến khi lên đến lớp 4. Như vậy, giáo dục nhân cách luôn được đặt lên hàng đầu. Các em được dạy cách tôn trọng người khác, tự lập hơn và yêu thương động vật, bảo vệ thiên nhiên.
Tính tự giác luôn được rèn luyện cho học sinh từ khi còn rất nhỏ. Ở lối vào các lớp học, đều có các tủ giày dành có từng ô riêng cho học sinh, các em sẽ thay giày vào tủ để đi dép đồng phục của trường. Như vậy giúp giữ gìn vệ sinh cá nhân và vệ sinh chung.
Ngày Nhà Giáo sắp tới, Genki Japan House các bạn giành cho những người thầy người cô của mình những món quà thật ý nghĩa nhé
(Tinh hoa ẩm thực Nhật qua thương hiệu Genki Japan House)
Nguồn :Internet - Oanh Lê ST – (TKH VL)
