User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tiếng Dương Cầm – Chương 17
Tóm lược truyện dài TIẾNG DƯƠNG CẦM
3890 1 TDCChuong17LPLan

       Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi. Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha. Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp. Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.
       Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen. Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.
       Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng. Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại. Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.

      Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc.

CHƯƠNG 17

      Đêm qua tôi trằn trọc cả đêm, vì vậy bây giờ tôi buồn ngủ không thể tả. Vì không chủ tâm xin lỗi dì Lý, nên tôi không xuống ăn cơm chiều và ngủ thẳng một mạch tới nửa đêm. Bỗng một tiếng động chợt đánh thức tôi dậy, một tiếng động không lớn lắm, nhưng đó là một việc tôi vẫn nghi ngờ và đang chờ đợi, nên chỉ một giây sau tôi đã tỉnh ngủ hẳn. Tim tôi đập thình thịch, lần đầu tiên tôi không chắc là tôi đã nghe đúng, nhưng chỉ một lúc sau tiếng động trở lại, lần này tôi biết chắc là đang có người vặn quả nắm cửa phòng tôi. Không kịp thì giờ để nghĩ cách đối phó, nhưng tôi hiểu rằng tôi không nên nằm y chỗ cũ. Một cách hết sức nhẹ nhàng, tôi tuột khỏi giường và bò vào góc phòng, nép sát vào vách tường cạnh cái bàn.

3890 2 TDC17LPLan



       Mặc dù tôi không trông thấy gì hết vì chung quanh tôi đều tối đen, nhưng tôi cảm thấy cánh cửa đang từ từ mở ra một cách hết sức thật trọng. Trong một lúc, tôi nghe tiếng chân dẫm thật nhẹ trên sàn gỗ, và một bóng đen nhô đầu vào, trông lờ mờ dưới ánh trăng chiếu bên ngoài cửa sổ. Tôi quờ tay lên mặt bàn để tìm một thứ khí giới, tay tôi lướt qua tấm ảnh của mẹ tôi, vài cái mùi xoa, tới một đống băng nhạc, và sau cùng tay tôi đụng vào một vật cứng bằng sắt, đó là cái máy sấy tóc của tôi loại cầm tay, có hình như cái súng. Đó không phải là một khí giới để tấn công, nhưng bất thình lình và chớp nhoáng, có thể làm địch thủ bất tỉnh trong chốc lát. Nắm chặt cái máy sấy tóc bằng cả hai tay, tôi từ từ giơ lên cao khỏi đầu, sửa soạn phang xuống cái đầu của người nào đó đang đứng sát cạnh giường tôi. Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên thật khẽ:
- Chị Hằng! chị còn thức không?
      Tôi cố giữ cho đầu gối khỏi sụm xuống, hình như tất cả sức lực trong người tôi bỗng tiêu tan hết, tôi từ từ hạ khí giới xuống và cũng trả lời thật nhỏ:
- Tao còn thức đây! may cho mày là đã lên tiếng trước, thiếu chút nữa đầu mày bể tan tành.
      Tôi đứng thẳng lên và đi lại đầu giường bật đèn lên. Dung quay lại đối diện với tôi, nó ăn mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, đi chân đất và mặt bôi kem chữa trứng cá trắng xóa, nó cầm một vật gì trong tay phải.
- Tại sao chị không ngủ trên giường? Nó hỏi giọng nghe the thé hay tôi tưởng tượng ra thế, chị làm gì ở đó vậy?
- Cố tìm cách để tránh khỏi bị ám sát! Tôi nói một cách thẳng thừng, sau vụ chết hụt ở hồ, mày có lạ lắm không thấy tao đề phòng khi tự nhiên ban đêm có người lẻn vào phòng?
- Em cần nói chuyện với chị.
- Sao mày không gõ cửa?
- Em không muốn anh Bách biết.
- Đây là một chuyện lạ, một sự thương hại của mày đối với tao? khó tin được!
- Nhưng đó là sự thực. Dung muốn nhấn mạnh, em biết mẹ em và dượng Thanh đang ngủ say lắm, chính em bỏ thuốc ngủ vào rượu của họ. Nhưng anh Bách còn thức, đèn trong phòng anh ấy còn sáng, em nhìn thấy ánh sáng lọt qua khe cửa.
- Mày đã cho hai người đó uống rượu ngủ? Tao tưởng chai rượu đó để trong phòng Bách?
- Ừ, ở trong phòng Bách, anh ấy giấu dưới gầm giường và em đã lấy trộm được một ít…
- Và mày đã rót rượu đó cho mẹ mày và cha tao uống? Tôi nhìn nó một cách nghi ngờ, tại sao mày lại làm thế? mày đâu có muốn trốn nhà đi chơi đêm nay?
- Nhưng em muốn họ ngủ thật say để em có thể lẻn vào phòng họ, em muốn lấy một thứ trong ví của mẹ em và đưa cho chị.
- Cái gì vậy? thuốc độc để giết người hả? hay là một con dao găm?
- Đừng ác khẩu! Em chưa làm điều ác với chị bao giờ, đừng có bất công với em như thế. Này, xem em mang cái gì cho chị đây?
Dung mở bàn tay phải, xòe ra một xấp giấy bạc. Tôi ngạc nhiên:
- Tiền à? tao đâu có cần tiền?
- Gần năm ngàn đồng, chị cầm lấy. Nó dúi xấp bạc vào tay tôi, đủ để mua vé máy bay.
- Mua vé máy bay đi đâu?
- Đi đâu cũng được, đi bất cứ nơi nào người ta không thể tìm được chị.
- Như Nha Trang? Tôi nói, lúc trước anh mày cũng bảo tao như thế, trốn đi một nơi để hai người có thể tự do sống chung với nhau. Nhưng chỉ năm phút sau khi nói, Bách đã tìm cách giết tao.  Bây giò mày cũng sắp sửa làm như vậy, trong lúc tao mải đếm tiền, mày sẽ lụi cho tao một dao vào giữa ngực, phải không?
- Không, không! em chỉ muốn giúp chị thôi, chắc anh Bách cũng vậy. Bách cố thuyết phục chị phải rời khỏi nơi đây, nếu chị từ chối thì đó là lỗi của chị, đó là tất cả những gì em và anh Bách có thể làm để cứu chị.
Tôi nói rít giọng:
- Dung! mày thật xảo quyệt kinh khủng, tao không thể tin tưởng được những gì vừa nghe mày nói, đó là tất cả những gì hai anh em mày có thề làm để ám sát tao?
- Em đâu có nói thế? Giọng của nó tỏ ra rất súc động, em không bao giờ nói thế, chỉ có chị mới nói đến những tiếng ám sát, giết người. Em biết là chị không sung sướng khi sống ở đây, nên em muốn giúp chị thoát ly khỏi nhà này.
- Tai sao tao lại phải thoát ly? tại sao tao lại phải đi trốn một cách lén lút?
      Dung ngập ngừng một cách khổ sở, cố tìm cách cắt nghĩa xong không được, nó lại dúi xấp tiền vào tay tôi một lần nữa:
- Chị cầm lấy! tiền sẽ giúp chị đi thoát.
- Nhưng tao không muốn tiền của mẹ mày. Tôi hằn học nói, tao rất muốn rời khỏi cái nhà mồ này, nơi quỷ ám này, nhưng tao không đành lòng để cha tao ở lại một mình với con mụ phù thủy độc ác là mẹ mày!
- Cha chị sẽ không hề hấn gì cả, sẽ không có gì xảy ra hết trong lúc chị đi khỏi nơi đây và không ai biết chị ở đâu.
- Không có gì xảy ra cho ông hết? Tôi kêu lên, tao không tin như vậy, bởi vì trước đây đã có sự gì xảy ra cho…
Tôi suýt buột miệng nói ra tên Hoàng Bình, Hứa Duỳn… Nhưng tôi ngưng kịp thời, tôi chưa muốn cho Dung biết tôi đã biết quá nhiều về ba mẹ con nó, những sự kiện ấy, tôi chỉ dùng để thuyết phục, để mở mắt cho cha tôi. Thấy tôi im lặng, Dung tưởng tôi đã thay đổi ý định, bằng lòng theo lời đề nghị của nó, nên hớn hở hỏi:
- Nếu vậy chị sẽ đi phải không?
- Không, tao sẽ không đi đâu hết, nếu không thuyết phục được cha tao cùng đi với tao. Thôi cất tiền trở lại vào ví của mẹ mày đi, bà ấy sẽ cóp nhặt từng xu một sau khi ly dị với cha tao.

3890 3 TDC17LPLan

Dung giận dỗi nói:
- Được rồi, chị nhớ là tôi đã làm hết sức để cứu chị, chị khăng khăng từ chối, sau này có gì, đừng trách là tôi không bảo trước.
Nó đi về phía cửa, đặt tay lên quả nắm, rồi ngập ngừng một lúc nó quay lại đối diện với tôi, trong một lúc, nó đứng im lặng rất lâu rồi nói thật nhanh:
- Chị Hằng! chị nên hiểu rằng không giống như những gia đình khác mọi người nhà thường hay bênh nhau, em và Bách có nhiều cái không đồng ý với những việc làm của mẹ em, nhưng không có cách nào sống một mình không có mẹ được, bà là người lớn duy nhất mà em và Bách phải dựa vào.
Nó ngưng lại và nói thêm câu cuối cùng, giọng run run tỏ ra đang xúc động:
- Bây giò em về phòng, chị tắt đèn đi, để ánh sáng khỏi lọt ra hành lang.
       Tôi chồm tới và bấm nút công tắc, đèn tắt tối đen, trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng lại thật nhẹ. Vội vã rời khỏi giường, tôi đi thật nhẹ về phía cửa, dán sát tai vào cánh cửa để nghe ngóng, mãi đến mười phút sau tôi mới nghe tiếng cửa phòng Dung mở ra rồi khép lại, chứng tỏ nó vừa mới về phòng. Tôi đoán vừa rồi nó đã ghé phòng của cha tôi và dì Lý để bỏ lại xấp tiền vào ví của mẹ nó. Tôi đứng im thêm mười phút nữa để xem có tiếng động nào nữa không, tất cả đều im lặng và tôi đoán là Dung đã tắt đèn đi ngủ, tôi mới mở cửa phòng và rón rén đi về phía phòng của cha tôi và dì Lý.
       Tôi đi thật nhẹ, men theo bức tường ở hành lang làm điểm tựa để dò đường, vì tất cả đều tối đen, cả đèn trong phòng Bách mà hồi nãy Dung nói còn sáng, bây giờ cũng đã tắt ngấm. Tới cửa phòng của cha tôi, tôi ngoái lại phía sau một chút cho chắc ý, thấy không có gì lạ, tôi mở cửa thật nhanh và lẻn vào bên trong. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ xuống tấm thảm Đông Phương và cái giường lớn bằng gỗ gụ bóng láng, trên đó hai người đang ngủ say.
       Cha tôi nằm ngửa, một cái chăn mỏng vắt ngang bụng, ông há miệng ngáy khò khò. Dì Lý nằm nghiêng, quay lưng về phía ông, cả hai đều thở một cách nặng nề, giấc ngủ mệt nhọc của rượu có pha thuốc ngủ. Tôi nhìn thấy ngay cái ví của dì Lý bằng kim tuyến đang lấp lánh dưới ánh trăng. Nín thở một chút cho bớt hồi hộp, tôi đi thẳng tới, cầm lấy và mở ra, tôi thọc tay sâu xuống dưới và lôi lên chùm chìa khoá, nắm chặt trong tay, tôi lại lẻn thật nhanh ra khỏi phòng.

3890 4 TDC17LPLan

Lưu Phương Lan
xem tiếp chuong 18