User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Tiếng Dương Cầm : Chương10
Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM
2063 1 TDC Chuong 10 PLan
   Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.
Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.
   Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.
Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc. 
 
CHƯƠNG 10
2063 2 TDC Chuong 10PLan
   Sáng hôm sau, tôi nằm trên giường ngắm mặt trời lên qua khung cửa mở rộng, những tia lửa đỏ rực bừng lên trên nền trời trong vắt, một lúc sau, trở thành màu vàng có ánh hồng, rồi toàn bầu trời biến thành màu xanh.  Tôi nghĩ về Dung và tự hỏi nó có đang nằm trên giường trong căn phòng kế bên để ngắm nhìn bình minh như tôi? bữa cơm chiều hôm qua Dung không ăn, nó kêu nhức đầu và bỏ lên lầu, vào phòng riêng nằm.  Dì Lý có vẻ thắc mắc về thái độ khó hiểu của Dung và về sự có mặt của Ðạt hồi chiều, bà nhìn tôi một cách soi mói và hỏi:
-        Cái thằng đó tới đây có mục đích gì vậy? mái nhà cũng đã sửa xong từ lâu rồi, thợ còn tới đây làm gì?
-        Anh ta đâu có tới đây với tư cách của một người thợ?  Tôi ngập ngừng nói, nhưng với tư cách của một người bạn…
-        Bạn của ai?  Dì Lý căn vặn, chắc chắn không phải là bạn của Bách rồi, còn con, dì biết con chỉ gặp hắn có một lần lúc dì nhờ con ra gọi Dung vào trưa hôm đó.  Nếu vậy hắn tới đây để gặp ai? hắn đâu có việc gì ở đây?
   Tôi không dám nói thật rằng Ðạt đã quen biết chúng tôi hôm gặp mặt ở phòng trà, tôi lén nhìn Bách chỉ sợ hắn lỡ miệng nói ra một điều hớ hênh, nhưng không, Bách đang cắm mặt nhìn xuống đĩa thức ăn và tỏ ra không chú ý tới câu chuyện.  Dì Lý thở ra một hơi dài:
-        Có lẽ dì phải lên hỏi con Dung.
Dì nói thế vì thấy cả Bách lẫn tôi đều không ai muốn trả lời, bà tiếp tục:
-        Cái con bé ấy lắm lúc ngang tàng như con trai, nó dám mời tất cả mọi hạng người đến nhà.  Dì sợ có ngày nó sẽ gặp rắc rối, để dì phải khuyên bảo nó mới được.
   Dì nói thật, khi bữa ăn chấm dứt, bà lên thẳng trên lầu vào phòng Dung và ở trong đó cho suốt cả buổi tối.  Khi tôi vào giường đi ngủ lúc gần 11 giờ đêm, tôi vẫn còn nghe tiếng hai mẹ con họ nói chuyện rì rầm trong căn phòng kế bên.  Ðêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không sao ngủ được, tôi nằm hằng giờ trên giường, nhìn qua cửa sổ lên bầu trời đầy sao, nghĩ về Dung.  Thật kỳ lạ, con nhỏ có những tư tưởng đau khổ tuyệt vọng mà không một đứa trẻ nào bằng tuổi nó có thể có.  Thời gian trôi qua, tôi chìm vào trong trạng thái nửa thức nữa ngủ.  Bỗng tôi nghe những tiếng nói vang lên mội lúc một lớn hơn, những lời đối thoại hôm nào lúc tôi đứng dán tai vào cánh cửa để nghe trộm bỗng trở nên rõ mồm một: 
-        … Nếu tình yêu nảy nở giữa hai đứa thì hỏng hết mọi việc.
-        …Còn vấn đề Bách sắp sửa phải thi hành.
-        …Con không thể tiếp tục sống như thế này được.
-        …Con Hằng là một đứa nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm…
Những tiếng “ nguy hiểm ” cứ lập đi lập lại như được dội ra từ những vách đá, rồi thì một tiếng nói khác vang lên đáp lại:
-        Con và bố con đang gặp chuyện hết sức nguy hiểm!
   Tôi biết câu nói sau cùng này là của mẹ tôi.  Một lúc im lặng, cuối cùng tôi nghe tiếng cánh cửa phòng của Dung mở ra và đóng lại.  Vẫn trong tiềm thức, tôi thấy tôi theo dì Lý trên hành lang về phía phòng ngủ của cha tôi, nhưng ngạc nhiên biết bao, dì không vào đó mà tiếp tục đi về phía phòng của Bách.  Bà mở cửa bước vào và ở luôn trong đó, tôi nghe tiếng họ vang lên, vẫn câu chuyện hôm nào:
-        Con nói khoan đã… Tiếng Bách, con chưa sẵn sàng.
-        Ðừng để quá lâu!
-        Chúng ta còn nhiều thì giờ, còn cả một mùa hè…
-       Phải nhanh lên nhé!  Con Hằng là một đứa rất tinh ranh, có thể nó sẽ đoán ra mọi việc, đừng để quá muộn!
   Bất thình lình tất cả cảnh đều thay đổi như trên màn ảnh khi chuyển sang một scene khác, tôi thấy tôi đang đứng bên bờ một dòng sông, một mình, chung quanh tôi là những cây cao.  Khu rừng tối đen, chỉ cách năm, sáu thước là dòng sông, mặt nước đen thẫm, đặc quánh.  Tôi thoáng rùng mình, chợt một tiếng nói vang lên ngay bên tai:
-        Coi chừng, Hằng! hãy nhìn cho kỹ và nhớ đấy!
Tôi quay lại, mẹ tôi đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt không tươi cười như mọi lần, mà hằn những nếp nhăn lo lắng, cặp mắt bà chăm chú hướng về phía bờ sông.  Tôi nhìn theo và ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ba người, họ đến từ lúc nào tôi không biết, một người cầm trong tay một bó đuốc. 
   Bọn họ đứng quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt, chỉ biết đó là hai người đàn bà và một người đàn ông, dáng dấp họ có vẻ quen thuộc, họ ăn vận toàn đồ đen.  Người đàn bà cao hơn, có vẻ là chỉ huy cả bọn, đang cầm trong tay một vật gì bằng gỗ dài trông giống như một cái bơi chèo.  Bà ta vừa chỉ trỏ ra phía bờ sôn,g vừa nói chuyện thì thào gì đó, hai người kia chụm đầu lại lắng nghe một cách chăm chú.  Tôi cũng cố gắng lắng nghe, nhưng không thể được, vì tiếng người nói bị át đi bởi tiếng gió thổi ào ào, và họ nói rất nhỏ, gần như thì thầm, người đàn bà vừa nói vừa hầm hừ như có vẻ tức giận.  Ánh đuốc bập bùng làm khung cảnh thêm kỳ dị. 
   Bất thình lình một điệu nhạc vừa trỗi lên, tôi giật mình nhận ra đó là bản nhạc không tên, man rợ mà dì Lý thường hay dạo dương cầm vào những đêm khuya thanh vắng.  Tiếng nhạc bỗng chuyển sang dộn dập, dồn dập rồi cao vút, âm thanh nhứ xé không gian xoáy vào tận màng nhĩ nghe đến buốt óc.  Tôi bịt tai lại và hốt hoảng nhận thấy mình vừa bị bao vây bởi ba người nọ, họ xoay tít quanh tôi trong một điệu luân vũ kỳ lạ làm tôi chóng mặt.  Tôi sợ hãi cố tìm cách thoát ra nhưng không được, tôi đưa mắt cầu cứu về phía mẹ tôi, nhưng không thấy bà đâu cả, chỗ bà đứng hồi nãy bây giờ chỉ còn gốc cây trơ trọi, mẹ tôi đã biến mất từ lúc nào.  Trống ngực đánh thình thịch, tôi chưa biết phải hành động thế nào để thoát thân, thì bỗng người đàn bà nọ cầm cái bơi chèo khua lên cao và phang xuống thật mạnh.  Kinh sợ, tôi rú lên và hụp đầu xuống tránh, tôi chờ một cú đập bổ xuống đầu tôi.  Nhưng không, không có gì cả, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, mặt sông sủi bọt, nước bùn văng tung toé.  Bất thình lình, tất cả đều tối đen, và tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
2063 3 TDC Chuong 10 PLan
   Cơn ác mộng làm tôi toát mồ hôi và thức luôn cho tới sáng.  Buổi sáng hôm sau, tôi cảm thấy mệt mỏi nên không trở dậy đi dạo như thường lệ.  Khi bình minh đã lên, tôi vẫn lười biếng nằm trên giường nhắm mắt lại, và cảm thấy nhức đầu không thể tả.  Gần hai giờ sau đó, tôi mới mở choàng mắt thì căn phòng của tôi đã chói chang ánh nắng, đó là buổi sáng đầu tiên tôi dậy muộn kể từ ngày đến Vườn Hồng.  Thật là buồn cười, tôi có cảm tưởng như người phạm tội chỉ vì sự dậy muộn của mình, tôi vội vã thay quần áo và ra khỏi phòng.  Giấc ngủ nướng tuy ngắn ngủi nhưng đã làm tan đi cơn nhức đầu, và tôi lại cảm thấy khỏe khoắn yêu đời trở lại.  Khi tôi bước xuống thang, một mùi cà phê thơm ngào ngạt xông vào mũi, tôi tự hỏi có lẽ mọi người còn đang ăn điểm tâm?  Nhưng không, khi đi ngang phòng làm việc của cha tôi, tôi biết ông đang làm việc, vì tôi nghe tiếng máy chữ gõ lách cách, và cửa phòng đóng kín.  Xuống tới bếp, tôi chỉ nhìn thấy một mình dì Lý ở trong phòng, bà đang thái những khoanh jambon và hành tây, tiếng dao bằm trên thớt nghe phầm phập.  Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắt bóng dì xuống mặt đất, cái bóng có hình thù dị dạng như không phải bóng người, làm tôi liên tưởng đến giấc mơ đêm qua.
-        Hằng mới dậy đó hả?  Bà ngẩng lên khi thấy tôi xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà bếp, dì chẳng biết bây giờ là mấy giờ rồi, cái đồng hồ không chạy, hôm qua con quên lên giây nó phải không?
-        Con có vặn dây cót đấy chứ, nhưng có lẽ đồng hồ hỏng rồi.  Tôi trả lời và hỏi, sao dì thái jmbon vào giờ này? chả lẽ sắp đến bữa ăn trưa rồi à?
-        Có lẽ cũng sắp.  Dì đoán là con đã biết, dì sửa soạn bữa trưa cho Bách và con đem theo đi picnic ở trong rừng hôm nay.
-        Dì nói sao? đi chơi trong rừng à?  Tôi ngơ ngác hỏi, nhưng con nghĩ Bách đâu có chịu? vì Bách không muốn ai đi theo trong lúc anh ấy đi câu cá, Bách chỉ thích đi một mình.
-        Nhưng Bách mới thay đổi ý kiến, chính Bách nói với dì, dặn khi con ăn sáng xong, đi với Bách ra bờ hồ.  Bây giờ con muốn ăn gì?
-        Con chỉ uống cà phê sữa thôi...  Tôi nói và vẫn còn vẻ bàng hoàng, Dung có đi với tụi con không? Dung đang đợi để đi cùng à?
-        Dung hãy còn ngủ trong phòng, con đâu phải là người duy nhất dậy trễ sáng nay?  Dì nghĩ rằng con Dung vẫn chưa nguôi ngoai, nên dì đã cho nó uống thuốc an thần để nó ngủ.
-        Chắc nó còn tức…
Tôi nói và đổ một chút sữa vào ly cà phê mới pha:
-        Hôm qua nó khóc nhiều quá làm con đâm lo.
-        Dung là một đứa khó bảo, tại dì nuông chiều nó quá.  Nó phải hiểu rằng thằng Ðạt quá già so với tuổi nó.  Rõ ràng là Ðạt tới đây chỉ vì con Đèo Mai.
-        Con Đèo Mai? dì nói gì vậy? làm sao có chuyện đó được?
-        Dung nói với dì, hồi xưa Ðạt và Mai học chung một trường với nhau lúc còn ở tiểu học.
Dì tiếp tục:
-        Ðứa con trai nào cũng thích bọn gái lai, dì thì dì chỉ thấy họ có một vẻ lẳng lơ đĩ thõa.
Ngạc nhiên vì giọng nói hằn học của bà, tôi dò thử:
-        Con thấy Đèo Mai cũng hiền lành và khá xinh.
-        Cái thứ đồ tạp chủng mọi rợ ấy mà ra cái gì?
Dì hậm hực nói, nhưng rồi cố gắng trấn tĩnh, dì chữa lại:
-        Tha lỗi cho dì đã tự dưng nổi giận.  Chắc con lấy làm lạ lắm? dì biết nói như vậy là không công bằng, Đèo Mai chưa trổ hết vẻ đẹp, và dì không có quyền nói như vậy, Mai không có trách nhiệm gì về những hành động của các bậc tiền nhân của nó.
-        A! nói về tiền nhân, dì có biết rằng ông nội của Đèo Mai trước là người làm vườn cho nhà này không?
-        Dung mới kể cho dì nghe tối hôm qua, ông ta làm công cho gia đình người chị cả của dì. 
Câu chuyện của chúng tôi bớt căng thẳng và trở thành một cuộc nói chuyện gẫu.  Trong lúc tôi ngồi nhấm nháp ly cà phê sữa nóng, thì dì Lý tiếp tục sửa soạn thức ăn trưa cho tôi và Bách, dì trét bơ vào bánh mì rồi kẹp jambon, thịt gà quay, đồ chua và hành tây, cho tất cả vào một cái giỏ, dì bỏ thêm một ít bánh ngọt, trái cây và mấy chai nước xá xị, xong dì đặt cái giỏ xuống bàn trước mặt tôi:
-    Xong rồi, đủ cho hai người ăn trưa nay.
-    Cám ơn dì!  Tôi nói một cách vụng về, cám ơn dì cả về những đối xử tốt đẹp dì đã dành cho con ở đây, làm cho con có cảm tưởng đã tìm được một cái tổ ấm mới, một gia đình mới.
Một lúc im lặng rồi dì Lý cất giọng dịu dàng:
-   Con là một cô gái có tấm lòng rất quảng đại.  Hằng! Dung đã kể cho dì nghe tối hôm qua, con đã tử tế với nó biết bao, nó ước gì con và nó là hai chị em ruột.  Dì cũng nghĩ thế, không có cảnh mẹ ghẻ con chồng ở đây!
Bất thình lình dì chồm người về phía trước và hôn vào má tôi:
-        Bây giờ con đi chơi đi, vui vẻ nhé!  Bách có vẻ yêu quí con lắm đấy, dì là mẹ dì hiểu, chỉ nhìn thoáng qua đã biết. Thỉnh thoảng nên có dịp đi chơi xa giữa con và Bách.
2063 4 TDC Chuong 10 PLan
   Tôi rời khỏi nhà bằng cửa trước.  Khi tôi bước xuống bậc thềm, không khí đầy hương thơm của hoa hồng bao phủ lấy tôi, cho tôi cảm giác dễ chịu. Những hàng cây cao hai bên đường xòe bóng mát che phủ mặt đất, tôi có cảm giác trở thành bé nhỏ trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, một ngày tuyệt đẹp cho một cuộc hẹn hò. 
 
Xem tiếp chương 11
Lưu Phương Lan