TÀN NẮNG MƠ PHAI

Cuối hạ sầu rung hoa phượng đỏ
rụng xuống đầy sân
như máu loang
chút nắng hắt hiu nghiêng niềm nhớ
chạm cửa mùa thu
gió miên man
*
tiếng guốc gõ đều hành lang vắng
lớp khuất góc chìm gió quắt queo
bục giảng ngày xưa
nơi em đứng lớp
bây giờ phấn trắng như mây
trên nền cát bụi mờ thu xám
chen màu phượng đỏ xác bầm khô
*
trường lớp cũ
lụi tàn hoang phế
như tranh tỉnh vật mãi hoang mê
làm sao đánh thức hồn hoa dậy
máu đỏ tình say
nắng lên đầy
quẩn quanh cửa lớp là xác phượng
như xác bướm khô lạc vườn hoang
cánh đỏ mùa xưa khoe sắc thắm
bây giờ hóa huyết tụ bầm gan
*
vẫn là hạ cũ
muôn năm cũ
tiếng ve đã lặng cánh phượng tàn
thu về khoác áo vàng nắng nhạt
có cô giáo trẻ ngẩn ngơ trông
cô giáo mùa thu xanh mắt ngọc
vẫn nhìn mây trắng mãi phiêu bồng
thả hồn tưởng nhớ thầy giáo trẻ
đã xa trường lớp
trấn đồn xa
làm trai thời loạn thân vô kỷ
đành gởi tình riêng theo lá bay
*
tháng qua ngày lại
thu đông mãn
cô giáo ngày xưa đã lấy chồng
thầy giáo tóc xanh giờ đã bạc
về thăm trường cũ máu còn loang.
thăm gốc phượng già
câu thơ ai khắc
nỗi nhớ bùng lên
ơi! người xưa.
Túy hà
