Người Lính Không Còn Tuổi & Ngậm Ngùi Nước Non (thơ)
*****
1- Thơ : NGƯỜI LÍNH KHÔNG CÒN TUỔI (Hoa Văn)
Bao năm phục vụ trong quân ngũ
Đem tấm lòng son bảo vệ cờ
Là lá cờ vàng ba sọc đỏ
Tôi gìn trong thực giữ trong mơ
Súng sươm một thuở không nên chuyện
Nước mất nhà tan hận một đời
Đang thắng mà sao thành chiến bại
Buồn này còn đó chẳng hề nguôi
Tủi nhục bao năm chốn ngục tù
Đâu bằng mất nước hận mình thua
Lại thua những kẻ không nhân tính
Cay xót là đây chẳng nhạt mờ
Mất nước nên buồn than với trách
Thương bao đồng đội đã hy sinh
Cùng bao chiến hữu đang còn lại
Với tấm thân tàn thương phế binh
Tôi đi theo tháng ngày lưu xứ
Mang tấm thẻ bài kẻ bại vong
Tôi cảm thương tôi nòi giống Việt
Việt Nam ơi nhớ mãi trong lòng
Trách lũ anh em sao bất nghĩa
Xưa là chiến hữu nay quay lưng
Và đầu quân cướp cầu danh lợi
Chẳng biết nhơ danh chẳng thẹn lòng ?
Tôi là người lính không còn tuổi
Gánh vác được gì chuyện núi sông
Nhưng vẫn còn đây tình chiến hữu
Yêu quê hương chống giặc cờ hồng
Tôi vẫn mang danh người tị nan
Vẫn yêu yêu mãi lá cờ vàng
Vẫn còn giữ trọn lòng chung thủy
Yêu giống nòi Nam yêu nước Nam.
Hoa Văn
*****
2-Thơ : NGẬM NGÙI NƯỚC NON (Hoa Văn)
Mẹ ơi mấy chục năm rồi
Con đi đi mãi bùi ngùi nước non
Năm qua tháng lại mỏi mòn
Con nay bạc tóc vẫn còn lưu vong
Thương quê nhớ nước đầy lòng
Nhớ sao là nhớ muôn trùng xót xa
Mẹ ơi dâu bể chưa qua
Quê hương đây đó lời ca oán hờn
Đành thôi nhớ nước thương nguồn
Con mang tâm sự nỗi buồn thiên thu
Thương quê con nhớ lời ru
Lời ru của Mẹ bây giờ còn đây
Nắng chiều nghiêng ngả về tây
Còn đâu ngày tháng đón ngày nở hoa
Đời lưu vong mớ tuổi già
Đôi vai còn gánh sơn hà con đi
Chập chùng sông nước hồn quê
Ngày đi đâu nghĩ ngày về dặm khơi
Công danh thân thế thế thôi
Chỉ còn lại nỗi ngậm ngùi nước non.
Hoa Văn